Hàn Thanh Túc có chút hối hận. Hàn Thanh Túc nháy mắt vui vẻ. —— oOo —— ………… Hàn Thanh Túc ít nhiều có chút hối hận. Lâm Mộc Hàn như con dã thú trong rừng nguyên thủy bị bỏ đói suốt mấy trăm năm, bị con người xảo trá dùng bẫy rập và quỷ kế lừa đến thương tích đầy mình; y dùng răng nanh và vuốt sắc phanh thây cái kẻ bị nhốt cùng chỗ, ăn tươi nuốt sống, xương cốt đều không còn. Trong tăm tối, đôi mắt lạnh nhạt lại tàn nhẫn kia vẫn luôn bám chặt vào Hàn Thanh Túc, màu đỏ máu khiến người ta sợ hãi. Có đôi khi Hàn Thanh Túc cảm thấy mình thật sự sẽ bị y cắn đứt yết hầu, nhưng khi hắn nhanh tay ấn mở đèn đầu giường, mới phát hiện đứa nhỏ này đang khóc. Ôi. Chậc. Hàn Thanh Túc vừa sung sướng, vừa có chút khổ sở, còn lẫn vào một tư vị không thể nói rõ thành lời, giống như cảm giác tuyệt vọng và hoảng hốt ngay trước khi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng; lại có sự thỏa mãn giống như lúc mưa rền gió giật mà được ở trong nhà ôm một con mèo lớn ấm áp không biết cào người. Lâm Mộc Hàn không nói không rằng giữ chặt gáy hắn, áp sát vào mình, cắn xuống vai cổ hắn, như muốn xâu xé, nghiền nát hắn. Hàn Thanh Túc nắm tóc y, giữa mồ hôi và sự rung động, h*m m**n chinh phục trở nên mãnh liệt chưa từng có. Hắn muốn hoàn toàn, vĩnh viễn khống chế con thú dữ trước mắt này, muốn nhìn thấy Lâm Mộc Hàn tỏ ra yếu ớt và dựa dẫm vào hắn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/limited-lover-quy-hong-lac-tuyet/2920329/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.