🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Dẹp hết đi

—— oOo ——

Lâm Mộc Hàn hừ cười một tiếng, sau đó không còn động tĩnh.

“Này? Lâm Mộc Hàn? Lâm Mộc Hàn?” Hàn Thanh Túc gia tăng âm lượng, “Giờ mà dám ngủ là em chết với anh! Lâm Mộc Hàn?”

Từ bên kia điện thoại truyền đến tiếng ồn ào, cách lớp cửa Hàn Thanh Túc nghe thấy có tiếng gì đó ngã đổ.

Đệt, rốt cuộc là uống bao nhiêu vậy!?

Hàn Thanh Túc không nhịn nổi nữa, đập mạnh cánh cửa.

Lâm Mộc Hàn nghe tiếng động, lảo đảo bò dậy từ dưới đất, loạng choạng đi ra phía cửa, dùng tiếng R nói: “Không cần phục vụ phòng.”

“Má, gáy tiếng gì vậy? Mở cửa ra, chồng em đây!” Hàn Thanh Túc tức giận nói.

Lâm Mộc Hàn ghé sát mắt mèo nhìn hồi lâu, sau đó mới duỗi tay mở chốt cửa.

Ngay khoảnh khắc cửa phòng mở ra, mùi rượu nồng nặc ập vào mặt Hàn Thanh Túc. Ánh mắt Lâm Mộc Hàn có chút tán loạn, y đỡ cửa nhìn chằm chằm Hàn Thanh Túc hồi lâu, cười hừ nói: “Suy nghĩ kỹ rồi, đến ly hôn hả? Được, ly thì ly, dù sao anh cũng chẳng quan tâm em, anh chưa bao giờ để ý đến em.”

“Mẹ nó anh khùng hay gì mà chạy tới nước R tìm em ly hôn, người ta xây cho em cái Cục Dân chính ở đây à?” Hàn Thanh Túc thoáng nhìn cái áo vest nhăn nhúm của y, một tay đỡ y lên, “Dậy, cho anh vào.”

Lâm Mộc Hàn đập bộp lên khung cửa: “Cút đi.”

“Đậu má?” Hàn Thanh Túc khiếp sợ nhìn y, “Lâm Mộc Hàn, em giỏi lắm rồi đúng không? Mấy lời thổ lộ chân thành sâu sắc vừa rồi của anh đều là vô ích à?”

Lâm Mộc Hàn nhíu mày nhìn chằm chằm hắn: “Anh lại thổ lộ với ai? Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, chó không bỏ được phân, Hàn Thanh Túc, anh là đồ ngựa chó rác rưởi.”

Hàn Thanh Túc bị mùi rượu trên người y xông cho nhíu mày, cáu kỉnh ôm lấy y xông vào trong phòng. Lâm Mộc Hàn giãy giụa hai cái tượng trưng, sau đó ngoan ngoãn gục đầu xuống vai hắn, ôm eo hắn s* s**ng lung tung: “Anh ơi, anh thơm quá.”

“Còn em thì hôi rình.” Hàn Thanh Túc lột áo vest của y ném xuống đất, “Mẹ nó rốt cuộc anh tạo nghiệt gì không biết, ngàn dặm xa xôi chạy đến đây chăm một con ma men.”

Lâm Mộc Hàn lảo đảo ngã xuống giường, kéo cả hắn theo. Y nhấc mí mắt, ánh mắt lờ đờ mông lung nhìn hắn: “Anh ơi, trả Phát Phát cho Cố Vạn Thanh đi. Cậu ta cực khổ lắm mới sinh được Phát Phát, thật sự vất vả lắm.”

Hàn Thanh Túc: “… Em uống luôn não rồi hả?”

Lâm Mộc Hàn hừ một tiếng: “Gạt anh thôi.”

Hàn Thanh Túc cởi nút áo sơ của y, vất vả kéo y dậy: “Đi tắm.”

Lâm Mộc Hàn ôm sau cổ hắn, lại ngã vật xuống: “Không tắm. Anh, em không bao giờ muốn yêu anh nữa. Kỳ thật em không hề yêu anh chút nào, em ghét anh.”

Hàn Thanh Túc nhướng mày, cúi đầu ghé sát vào y: “Ghét thật à?”  

Lâm Mộc Hàn quyết liệt quay đầu đi.

Hàn Thanh Túc giữ cằm y, bẻ ngược trở về, bắt lấy tóc y hôn lên. Lâm Mộc Hàn chau mày, lại giữ chặt sau gáy Hàn Thanh Túc, kéo hắn ôm siết vào lòng. Nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng th* d*c gấp gáp lại ái muội.

Hàn Thanh Túc đang hôn đến hăng say, Lâm Mộc Hàn đột nhiên thả lỏng, nghiêng đầu ngủ mất.

“Bé cưng? Lâm Tiểu Hàn?” Hàn Thanh Túc vỗ vỗ gương mặt nóng ran của y. Lâm Mộc Hàn hơi nhíu mày, nhưng không hề nhúc nhích.

Tên đã lên dây, Hàn Thanh Túc gấp đến độ lửa cháy bừng bừng. Hắn bóp khớp hàm Lâm Mộc Hàn hòng cưỡng chế “khởi động lại”: “Mẹ nó em cố ý đúng không? Em còn giả vờ ngủ, anh làm gì cũng đừng có trách.”

Lâm Mộc Hàn khó chịu lầm bầm một tiếng, dụi đầu vào ngực hắn. Như thể cảm nhận được hương vị trên người hắn, y mới yên tâm thả lỏng đầu mày, hoàn toàn im ắng trở lại.

Hàn Thanh Túc nhìn thoáng qua cái tay đang nắm chặt áo khoác của mình, nghiến răng.

Má nó, sao mà ngoan thế này?

Muốn đáng yêu chết ai?

Hắn hít sâu một hơi, do dự giữa việc làm người hay làm cầm thú trong hai giây, sau đó duỗi tay khảy một chút tóc mái rũ trên trán Lâm Mộc Hàn, lau mồ hôi cho y.

“Lâm Mộc Hàn, em hôi muốn chết.” Hắn véo má Lâm Mộc Hàn, nhưng không nỡ dùng sức.

Hắn ôm ghì người ta hôn hít hồi lâu, sau đó mới ai oán bò dậy đi vào nhà vệ sinh, gian nan tự giải quyết “vấn đề cá nhân” một chút, rồi thấm ướt khăn lông, đến mép giường lau mình cho Lâm Mộc Hàn.

“Chờ em tỉnh lại anh tính sổ với em.” Hàn Thanh Túc hùng hùng hổ hổ, “Chẳng qua nể tình em mở cửa, bằng không đêm nay em có say thành quỷ, anh cũng phải làm em. Xoay lại.”

Lâm Mộc Hàn không tình không nguyện trở mình. Hàn Thanh Túc lau sau lưng cho y: “Ngoan đấy, bằng không lôi em vào bồn tắm dìm chết luôn.”

Lâm Mộc Hàn gác đầu trên đùi hắn, nhíu mày nói: “Khó chịu.”

“Ha, lúc đấu rượu sao không thấy khó chịu?” Hàn Thanh Túc cười lạnh, “Em uống với ai? Thằng cha cùng em đan mười ngón tay kia đúng không? Servis?”

Hắn hung hăng xoa ngón tay Lâm Mộc Hàn: “Lâm Mộc Hàn, mẹ nó em rốt cuộc có ý thức được mình là người đã có gia đình không vậy?”

Lâm Mộc Hàn dùng đầu cọ cọ chân hắn: “Uống nước.”

“Cmn cọ nữa là cứng, anh ****[1]” Hàn Thanh Túc tức muốn hộc máu, đi rót cho y ly nước ấm. Nước nửa vào miệng nửa đổ ra ngoài, cuối cùng hắn đơn giản lột hết quần áo Lâm Mộc Hàn, ôm ghì y vào lòng không cho lộn xộn nữa.

“Dám nôn lên người anh thì em chết chắc.” Hắn chọc chọc trán Lâm Mộc Hàn, “Những gì anh vừa nói qua điện thoại, anh chịu thương chịu khó chăm sóc em, tự mình chịu thiệt đại phát từ bi buông tha em, đến lúc tỉnh lại tốt nhất là nhớ hết cho anh, nghe rõ không?”

Lâm Mộc Hàn say lờ đờ, ánh mắt mông lung nhìn hắn, cười đến ngoan ngoãn: “Anh, anh là tốt nhất… Anh ơi, em yêu anh.”

“Ít ra cũng phải thế.” Hàn Thanh Túc lập tức cảm thấy trận lăn lộn này thật đáng giá, vỗ vỗ đầu y, “Ngoan, ngủ đi.”

Lâm Mộc Hàn ôm eo hắn, dụi đầu vào lồng ngực hắn, cuối cùng yên tĩnh hẳn.

Hàn Thanh Túc trước khi ngủ cũng bị chính mình làm cho cảm động phát khóc, cực kỳ hối hận vì không kịp quay lại cảnh này. Hắn cho rằng mình xứng đáng nhận danh hiệu người chồng mẫu mực, Lâm Mộc Hàn tỉnh lại nhất định sẽ vô cùng xúc động.

——

Lúc Lâm Mộc Hàn mở mắt tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, cảm giác buồn nôn sau khi say rượu vẫn dai dẳng không tan.

Y nhớ mang máng trong mơ mình dây dưa với Hàn Thanh Túc cả đêm. Hàn Thanh Túc không chỉ hùng hùng hổ hổ mắng y đánh y, còn luôn miệng nói không yêu y…

Ôi.

Lâm Mộc Hàn đang muốn đứng dậy, chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bên hông dường như có cánh tay gác lên. Y xốc chăn, phát hiện Hàn Thanh Túc đang nằm thành hình chữ X ngủ ngon lành. Cũng không hiểu sao hắn có thể ngủ với tư thế này, chăn phủ kín đầu cũng không thấy ngộp… Không phải, vấn đề là sao Hàn Thanh Túc lại ở trên giường y?

Trên người chợt lành lạnh, Hàn Thanh Túc bị ánh sáng chói đến tỉnh ngủ: “Dậy rồi?”

Ký ức của Lâm Mộc Hàn dừng lại ở đoạn y tạm biệt Servis ở cửa khách sạn, mơ hồ nhớ hình như có phục vụ phòng tới, còn Hàn Thanh Túc vào đây bằng cách nào, y hoàn toàn không có chút ấn tượng gì.

“Sao anh lại ở trên giường em?” Lâm Mộc Hàn ngữ khí lạnh nhạt, nhìn chính mình không mảnh vải che thân, sắc mặt càng tối đi vài phần, “Hàn Thanh Túc, anh đúng là giỏi thừa gió bẻ măng.”

Hàn Thanh Túc ngơ ngác ngồi dậy: “Mẹ nó anh chưa làm gì cả.”

“Ha.” Lâm Mộc Hàn cười lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin, “Chúng ta đã chia tay rồi.”

Hàn Thanh Túc khiếp sợ nhìn y: “Chuyện tối qua em không nhớ chút xíu nào sao?”

Lâm Mộc Hàn mặt không cảm xúc: “Có thể đoán được.”

Nghe giọng điệu này thì biết đoán trật lất hết rồi! Hàn Thanh Túc cực lực chứng minh sự trong sạch của mình: “Mẹ nó em uống say, anh chăm sóc em cả đêm. Em nhất quyết ôm chặt anh không rời, lải nhải ‘anh ơi em yêu anh’, ‘xin lỗi anh em sai rồi’, quên hết rồi sao?”

Lâm Mộc Hàn lạnh lùng: “Anh trả lời câu hỏi của em trước đi, sao anh lại ở đây?”

“À, Cố Vạn Thanh cho anh biết.” Hàn Thanh Túc hoàn toàn thản nhiên, “Anh tăng thêm 50% đầu tư cho hạng mục phía tây, còn giúp Cố Phát Phát giảm cân, thế là cậu ta nói cho anh số phòng khách sạn của em.”

Lâm Mộc Hàn: “?”

“Tiểu Cố thật sự rất tốt, hết mình vì Thanh Sâm.” Hàn Thanh Túc duỗi tay chọc chọc lên ngực y.

Lâm Mộc Hàn giật mình, vội đánh bay móng vuốt của hắn: “Anh làm gì vậy?”

Hàn Thanh Túc cười nói: “Đáng yêu ghê.”

Lâm Mộc Hàn nhíu mày: “Tôn trọng nhau chút đi, chúng ta đã chia tay rồi.”

Hàn Thanh Túc hợp tình hợp lý nói: “Không sao, anh là một con ngựa chó rác rưởi, thích làm với bạn trai cũ.”

Lâm Mộc Hàn lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.

Hàn Thanh Túc nhìn theo y, ngả ngớn huýt sáo một cái: “Có tinh thần ghê đó, Lâm Tiểu Hàn.”

Cửa phòng tắm đóng “rầm” một tiếng.

Hàn Thanh Túc liếc mắt nhìn thẻ phòng trước cửa, nhét vào túi mình, chạy về phòng kế bên nhanh chóng tắm rửa một cái, thậm chí còn tranh thủ gọi phục vụ phòng lên dọn dẹp. Khi hắn lọc cọc kéo vali của mình vào phòng Lâm Mộc Hàn, Lâm Mộc Hàn đang lau tóc bước ra khỏi nhà tắm.

“Anh làm gì vậy?” Lâm Mộc Hàn nhìn hành lý phía sau hắn.

“Trả phòng kế bên. Dù sao thì tiền tiêu vặt của anh cũng không kham nổi giá phòng đắt đỏ thế này.” Hàn Thanh Túc thản nhiên nói, “Tuy là bạn trai cũ, nhưng tốt xấu gì cũng là chồng hợp pháp của em, em cưu mang anh vài ngày cũng không có gì quá đáng nhỉ?”

“Anh có tiền đầu tư thêm mà không có tiền thuê khách sạn?” Lâm Mộc Hàn nói.

“Hai chuyện khác nhau mà. Một tháng anh được có một ngàn tám, bay sang đây còn phải ngồi hạng phổ thông.” Hàn Thanh Túc ngồi xuống sô pha, thái độ kiêu ngạo, “Chồng ơi, thương anh chút đi.”

Lâm Mộc Hàn ném cho hắn cái thẻ: “Mật khẩu là sinh nhật anh, đi ngay hôm nay đi.”

Hàn Thanh Túc kẹp lấy tấm thẻ, liếc mắt đánh giá một cái, chân dài nhấc lên chặn ngang lối đi của Lâm Mộc Hàn: “Ảnh Sở Cảnh Nguyên hôm qua là chụp ở sân bay. Hắn theo anh tới đây, bán cho anh một tin tức giá hai trăm vạn, em muốn nghe không?”

Lâm Mộc Hàn: “Không hứng thú.”

Hàn Thanh Túc cầm cái thẻ, cực kỳ hạ lưu chọc nhẹ bụng dưới của y: “Thế thôi vậy.”

Lâm Mộc Hàn đen mặt bắt lấy cổ tay hắn: “Hôm nay em phải đi bàn chuyện làm ăn, không rảnh tiễn anh. Nếu anh không đi thì ngoan ngoãn ở yên trong khách sạn, em đặt vé cho anh tối nay về nước.”

Hàn Thanh Túc nhướng mày, ngoắc ngoắc ngón tay với y.

Lâm Mộc Hàn mới hơi cúi xuống đã bị hắn túm cổ áo kéo xuống hôn, đang định phản kháng thì Hàn Thanh Túc đã thả ra: “Đi đi cục cưng, anh chờ em về.”

Lâm Mộc Hàn không chút lưu luyến ra khỏi cửa.

Hàn Thanh Túc “chậc” một tiếng, ném tấm thẻ lên bàn, sau đó bắt đầu nhắn tin cho Lâm Mộc Hàn.

Hàn Thanh Túc chờ một chút, thấy Lâm Mộc Hàn gửi cho hắn một tin:

Quả là một dấu chấm câu lạnh lùng.

Hàn Thanh Túc không nhịn được cong khóe miệng, muốn lặp lời những lời đã nói hôm qua. Hắn hắng giọng, ấn ghi tin nhắn thoại: “Thật ra anh…”

Hắn nói được phân nửa chợt thấy báo lỗi, gửi tin nhắn thất bại. Hắn lại lần nữa sắp xếp câu chữ: “Em còn nhớ lúc trước tụi mình ở… Má nó.”

Lại gửi đi thất bại. Hắn bực bội ném điện thoại sang một bên, lăn lên giường ngủ bù.

Dẹp hết đi, giết hắn luôn cho rồi.

Bên kia, Lâm Mộc Hàn ngồi trên xe nhìn khung chat mãi không có hồi đáp, nhíu mày.

Chỉ trả lời bằng một dấu chấm, có phải phũ phàng quá không?

Hay nên trả hẳn ba chấm?

Y có chút thất thần lướt điện thoại, đột nhiên nhìn thấy lịch sử cuộc gọi hôm qua giữa y và Hàn Thanh Túc, thời lượng hai mươi ba phút mười bảy giây.

Đáng tiếc y hoàn toàn không có ấn tượng.

Lâm Mộc Hàn sâu sắc cảm nhận được thế nào là uống rượu hỏng việc, sau đó mở ghi âm cuộc gọi. Giọng nói của Hàn Thanh Túc đêm qua không nhanh không chậm chui vào tai y.

“Anh có hơi hối hận… Lần đầu tiên là trên hòn đảo đó, anh nói anh yêu em… Lần thứ hai là ở nhà hàng thủy tạ, anh hẹn em sáng hôm sau gặp nhau ở Cục Dân chính.”

“Hai lần đó là thật.”

Lâm Mộc Hàn sửng sốt.

Ngay lúc này, tin nhắn mới của Hàn Thanh Túc được gửi tới, phá lệ vượt quá ba dòng, thậm chí còn có dấu chấm câu.

Hai giây sau, tin nhắn bỗng nhiên bị thu hồi, sau đó một tin khác nhảy lên.

Tin mới vừa gửi đến lại bị thu hồi.

Lâm Mộc Hàn kiên nhẫn chờ thêm một chút. Hàn Thanh Túc lại gửi đến một cục shit giơ ngón giữa, sau đó là một tin nhắn thoại nghe chừng đang tức muốn hộc máu: “Trưa nay dẫn anh đi ăn bò bít tết, bằng không anh *ụ chết em!”

Lâm Mộc Hàn nghe đi nghe lại mấy lần, quay đầu nhìn kính cửa sổ trên xe, thấy mình mặt đầy ý cười, lại cố gắng đè cho khóe miệng bằng phẳng trở lại.

Chậc.


[1] Chỗ này tác giả tự censor, nhiều * quá mụi người tự đoán đi~

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.