🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhé chồng?

—— oOo ——

Ngay khi vừa tỉnh táo lại, trên người Hàn Thanh Túc không có chỗ nào là không đau. Hắn theo bản năng muốn rên lên, nhưng một bàn tay lạnh băng bịt kín miệng hắn, ngay sau đó hắn ngửi được mùi máu tươi tanh nồng xộc vào mũi. Tiếng Lâm Mộc Hàn vang lên sát bên tai hắn: “Anh, đừng lên tiếng.”

Hàn Thanh Túc cố gắng chớp mắt, nhìn rõ tình hình xung quanh. Không phải ở trong xe, dưới thân là mặt đất lạnh băng cứng rắn, bốn phía là những lùm cây khô lộn xộn, trong không khí còn có mùi xăng gay mũi. Nửa thân trên của Lâm Mộc Hàn đè lên người hắn, một tay bịt miệng hắn, hô hấp cực nhẹ, khiến hắn cũng không dám thở mạnh.

Phía xa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.

Hàn Thanh Túc rốt cuộc phát giác chuyện gì vừa xảy ra. Hắn đang nói chuyện điện thoại với Hàn Thanh Nhiên, đột nhiên một chiếc xe lao đến bên cạnh, cửa xe vừa hạ xuống là một đợt xả súng nhằm thẳng vào họ. May mà Lâm Mộc Hàn phản ứng cực nhanh, lập tức tăng tốc vượt mặt đối phương, nào ngờ chiếc xe kia tông thẳng vào bọn họ, xe bọn họ lao xuống triền núi bên đường.

Thấy hắn đã hiểu ý, Lâm Mộc Hàn thả lỏng tay. Hàn Thanh Túc bị y đè nặng nửa người, muốn quay đầu lại xem liền bị Lâm Mộc Hàn không nặng không nhẹ véo hông một cái. Hắn nhướng mày, bắt được bàn tay lạnh buốt của y.

“Là vệ sĩ của Oona, tổng cộng năm người, đánh không lại.” Lâm Mộc Hàn khẽ khàng nói, “Anh, trong súng chỉ còn một viên đạn, làm sao bây giờ?”

Hàn Thanh Túc khiếp đảm: “Sao anh biết được?”

Nếu hỏi hắn tài sản chỉ còn một trăm triệu nên tiêu xài thế nào, hắn có thể phân định rõ ràng, nhưng làm sao dùng một viên đạn giải quyết năm tên vệ sĩ cao to lực lưỡng thì hắn không nghĩ ra cách nào cả, hắn có phải sát thủ chuyên nghiệp đâu.

“Em dạy anh.” Trọng lượng Lâm Mộc Hàn dồn lên hắn chợt nhẹ đi, để hắn nằm rạp xuống đất. Hàn Thanh Túc tức khắc bị lạnh đến rùng mình, nhưng đồng thời cũng thấy được tình huống phía xa. Thân xe của họ đâm vào thân cây, phần đuôi biến dạng nghiêm trọng, bên cạnh còn có không ít vết máu. Hàn Thanh Túc cũng không biết Lâm Mộc Hàn làm sao kéo hắn đi xa như vậy. Mà năm người kia đều cầm súng trong tay, ba tên phía trước thận trọng tiếp cận chiếc xe, hai tên còn lại cảnh giác nhìn quanh.

Hàn Thanh Túc bị nhét cho khẩu súng vào tay. Khẩu súng này rất quen mắt, trước đó còn tì lên môi và ngực trái hắn, mang đến cho hắn một trải nghiệm cả đời khó quên. Hắn cắn răng hỏi: “Không phải em nói không có đạn sao?”

“Lúc chơi với anh đương nhiên không có đạn.” Lâm Mộc Hàn lần nữa đè lên người hắn, đầu gác lên vai hắn, tay phải đặt lên cái tay cầm súng của hắn, “Ngắm chuẩn.”

“Mẹ nó anh biết dùng.” Hàn Thanh Túc đè thấp giọng nói, “Anh từng chơi rồi.”

“Chuẩn không?” Lâm Mộc Hàn xem hắn như cái đệm thịt người, lúc nói chuyện ghé đến gần bên tai, hơi thở quét qua khiến lỗ tai hắn phát ngứa.

Hàn Thanh Túc không kiên nhẫn nói: “Thường thì rất chuẩn.”

Lâm Mộc Hàn cười một tiếng, bắt lấy tay hắn nhắm ngay bình xăng, thanh âm có chút khàn khàn: “Anh ơi, nếu chết người, hai chúng ta chính là đồng phạm.”

“Đệt.” Hàn Thanh Túc nhất thời muốn buông tay, lại bị Lâm Mộc Hàn giữ chặt. Ngay sau đó một tiếng súng vang lên, kế tiếp là tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến.

Lâm Mộc Hàn lập tức che chắn đầu hắn dưới thân mình.

Hàn Thanh Túc cảm giác mặt đất bên dưới chấn động, kẽ ngón tay bị chấn đến tê rần, ngay sau đó hắn bị Lâm Mộc Hàn ôm chặt lăn vài vòng, rơi xuống một con mương cạn. Lâm Mộc Hàn túm hắn dậy, chạy về phía trước. Trong cơn hoảng loạn, Hàn Thanh Túc quay đầu nhìn thoáng qua, mấy tên vệ sĩ kia xem ra được huấn luyện tốt, lúc tiếng súng vang lên đã tránh ra ngoài. Lâm Mộc Hàn cũng không chờ bọn họ đến gần xe mới nổ súng, lúc này cả bọn đều đang quỳ rạp dưới đất r*n r*. Hàn Thanh Túc thở phào nhẹ nhõm.

“Anh à, bọn chúng muốn lấy mạng chúng ta, anh còn lo lắng chuyện này?” Lâm Mộc Hàn vừa chạy vừa nói, “Như chúng ta gọi là phòng vệ chính đáng.”

“Mẹ nó em không phải sát thủ thật đó chứ?” Hàn Thanh Túc lúc này mới muộn màng phản ứng lại.

Tốc độ phản ứng cùng khả năng phán đoán của Lâm Mộc Hàn, nhìn thế nào cũng không thấy giống người bình thường.

“…” Lâm Mộc Hàn giật giật khóe miệng, “Sát thủ không cùi bắp như em đâu.”

Hàn Thanh Túc nói: “Vậy chứ gọi là gì?”

“Là rèn luyện thân thể tốt.” Lâm Mộc Hàn túm chặt nhánh cây bên cạnh, tung người nhảy vọt lên bờ, giắt súng ra sau lưng, nửa quỳ trên mặt đất cúi người duỗi tay với hắn, “Lên đây.”

Hàn Thanh Túc nhìn thoáng qua độ cao này, lùi lại một chút tìm điểm tựa, giẫm mạnh một cái mới miễn cưỡng bắt được cái tay duỗi xuống của y, ngay sau đó liền cảm thấy có một lực cực mạnh kéo mình lên bờ.

Hàn Thanh Túc lại lần nữa tin chắc rằng hắn bị đè không phải là vì mình quá yếu, mà là đối thủ quá mạnh. Đây là yếu tố khách quan, thật sự không trách hắn được, nhưng nghĩ theo hướng tích cực thì hắn vẫn có thể phản công, chứng tỏ hắn cũng đủ mạnh…

“Anh ơi, anh?” Lâm Mộc Hàn thấy hắn thất thần, búng tay một cái trước mặt hắn, “Nghĩ gì vậy?”

Hàn Thanh Túc thành thật đáp: “Nghĩ lần tới *ụ em thế nào.”

Lâm Mộc Hàn cười nhạo một tiếng: “Lúc này rồi mà còn nhọc lòng như vậy.”

“Hết cách, em thật sự quá hấp dẫn.” Hàn Thanh Túc đáp trả, “Sếp ơi, định rồi đó nhé.”

Lâm Mộc Hàn nhìn thoáng qua chiếc xe đối phương đậu ven đường: “Cút đi.”

Hàn Thanh Túc bị mắng cũng vui vẻ hết sức, theo sát y đến gần chiếc xe, chủ động gánh vác nhiệm vụ trông chừng cho đại ca.

Hàn đại ca rất có bản lĩnh, nhanh chóng khởi động xe. Hàn Thanh Túc liền kéo y ra ngoài, nhét vào ghế phụ: “Đại ca, để em lái xe cho.”

Lâm Mộc Hàn không cự tuyệt.

Hàn Thanh Túc đạp chân ga sát sàn: “Còn bao lâu nữa mới tới?”

Lâm Mộc Hàn nói: “Hai tiếng.”

Hàn Thanh Túc quay đầu nhìn y một cái: “Em cố chịu một chút.”

Lâm Mộc Hàn hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện máu từ bả vai thấm ra. Y nói: “Không sao, trầy trụa bên ngoài thôi.”

Hàn Thanh Túc gật đầu: “Ừ, dù sao thì em cũng da dày thịt béo.”

Lâm Mộc Hàn thấy mu bàn tay hắn nổi gân xanh, có chút ngạc nhiên: “Anh phát hiện khi nào?”

“Lúc em nằm đè lên anh cả người toàn mùi máu, nghĩ bằng ngón chân cũng biết.” Hàn Thanh Túc đáp.

“Vậy sao anh không lo lắng chút nào vậy?” Lâm Mộc Hàn có chút bất mãn.

“Lo lắng làm đếch gì.” Hàn Thanh Túc lại nhìn y một cái, “Em đâu thể trông chờ anh một mình xử lý năm thằng cao to vạm vỡ.”

Lâm Mộc Hàn cười một tiếng, thả lỏng dựa vào lưng ghế: “Cũng tự hiểu mình ghê.”

“Viên đạn bên trong?” Hàn Thanh Túc hỏi.

“Không, sượt qua thôi.” Lâm Mộc Hàn cầm mảnh ngọc bội trên cổ, “Đồ gia truyền của anh hữu dụng thật.”

Hàn Thanh Túc cười nhạt: “Mê tín dị đoan.”

Nhưng trái tim treo lơ lửng rốt cuộc rơi xuống trở lại.

——

Hàn Thanh Túc vẫn luôn cho rằng lần này Lâm Mộc Hàn muốn tìm một tai to mặt lớn nào đó nói chuyện làm ăn lớn, nào ngờ Lâm Mộc Hàn chỉ đường cho hắn chạy đến một thị trấn nhỏ xa xôi. Xuống xe xong vòng vèo bảy tám bận mới đến một ngôi nhà trông rất lâu đời.

Bọn họ gõ cửa, đợi hồi lâu, đối phương mới thong thả ra mở cửa. Đó là một người đàn ông chừng 5-60 tuổi, gầy còm, thoạt nhìn rất có tinh thần, mũi ưng và hốc mắt sâu, lúc nhìn người khác trông khá hung dữ. Hàn Thanh Túc thoáng sửng sốt: “Ferlan?”

“Ferlan” nghe thấy cái tên này, khó chịu nhíu mày, mở miệng nói bằng tiếng phổ thông lưu loát: “Đừng đánh đồng ta với tên khốn đó.”

“Giới thiệu một chút, đây là anh em sinh đôi của Ferlan, tên tiếng Trung là Chu Từ Cựu.” Lâm Mộc Hàn bắt tay với ông ta, “Chú Chu, đây là Hàn Thanh Túc mà cháu từng nhắc đến, hiện tại là chồng cháu.”

Chu Từ Cựu liếc mắt đánh giá Hàn Thanh Túc một cái, không nói gì mà tránh sang một bên: “Vào đi.”

Trong nhà bày trí rất giản dị tự nhiên, lò sưởi âm tường đang cháy bập bùng, bên cạnh là một con chó đen béo ú nằm dài, ôm khúc xương ngủ gà ngủ gật. Chu Từ Cựu vào nhà, nhanh chóng xách hòm thuốc tới đưa cho Hàn Thanh Túc: “Cậu giúp nó xử lý.”

Hàn Thanh Túc đành nhận lấy, Lâm Mộc Hàn lại kéo qua: “Chú Chu, cháu không sao, vết thương nhẹ thôi.”

Chu Từ Cựu ngồi xuống sô pha cạnh lò sưởi, xoa đầu con chó đen: “Người của Oona?”

“Vâng ạ.” Lâm Mộc Hàn kéo Hàn Thanh Túc ngồi xuống đối diện ông ta.

“Ra ngoài đừng nói ta dạy cậu.” Chu Từ Cựu hừ lạnh một tiếng.

“Oona truy đuổi cháu chủ yếu là vì di chúc của Ferlan.” Lâm Mộc Hàn nói, “Ferlan hiện tại bệnh nặng hôn mê, chỉ sợ không còn sống được mấy ngày.”

“Không cần nói chuyện này với ta.” Chu Từ Cựu có gương mặt giống hệt Ferlan, cau mày, “Từ lâu ta đã tách khỏi gia tộc rồi, không còn liên quan gì nữa. Nếu không phải mẹ cậu từng cứu ta một mạng, ta cũng sẽ không dạy cậu nhiều như vậy.”

Lâm Mộc Hàn nhếch môi: “Chú Chu, cháu biết chuyện này, nhưng phần di chúc này là để lại cho chú và Tiểu Mễ.”

Chu Từ Cựu hơi ngạc nhiên: “Amy?”

“Đúng vậy.” Lâm Mộc Hàn nói, “Ferlan để lại một phần ba tài sản cho Tiểu Mễ, một phần ba cho chú.”

Chu Từ Cựu trầm mặc một chút: “Ta không cần.”

“Hiện tại Oona đang muốn đoạt lấy phần di chúc này, bọn cháu mới bị đuổi giết suốt một đường.” Lâm Mộc Hàn nói, “Ferlan từng nói với cháu, nếu xuất hiện tình huống cháu không thể đối phó thì tự mình mang phần di chúc này giao đến tay chú, cụ thể xử lý thế nào đều do chú quyết định. Kỳ thực cháu đồng ý làm việc này ngoại trừ vì Tiểu Mễ là em gái cháu, còn là vì muốn báo đáp Ferlan và chú Chu đã giúp đỡ cháu trong tuyệt cảnh.”

Chu Từ Cựu nhấc mí mắt nhìn y thật kỹ: “Chỉ là mấy tên truy binh, cậu không thể đối phó?”

“Cháu nghĩ chú Chu hiểu rõ hơn cháu, có gia đình và người yêu rồi sẽ bắt đầu lo trước lo sau.” Lâm Mộc Hàn nắm tay Hàn Thanh Túc, “Người yêu của cháu cực kỳ không thích chuyện đấu đá, lại còn nhát gan. Bọn cháu có một đứa em trai đang gian nan lập nghiệp, một đứa em trai khác đang vất vả làm thuê, đứa cháu nhỏ thì bị bắt cóc nhiều lần rồi, cả ngày nơm nớp lo sợ… Có bọn họ, cháu sẽ không liều mạng với Oona vì bản di chúc này, cháu chỉ muốn bảo vệ người nhà của cháu thôi.”

Hàn Thanh Túc gật đầu, thần sắc nặng nề: “Đúng vậy.”

Tuy hắn không biết Lâm Mộc Hàn đang nói hươu nói vượn cái gì, nhưng thời điểm này chỉ làm nền thôi là được, thuận tiện dặm thêm chút tình sâu nghĩa nặng, đây là sở trường của hắn.

“Ta biết cậu.” Chu Từ Cựu đột nhiên nhìn hắn, nói.

Trái tim Hàn Thanh Túc nhảy dựng, Lâm Mộc Hàn cũng sửng sốt, lại nghe Chu Từ Cựu nói tiếp: “Ta có đứa con nuôi tên Chu Chính, nó từng đi xem mắt với cậu, còn cho ta xem ảnh chụp của cậu. Nó nói cậu rất thành thật, tuy đi gặp mặt là vì áp lực gia đình, nhưng không lừa gạt nó.”

“A.” Hàn Thanh Túc lấm lét liếc nhìn Lâm Mộc Hàn một cái.

Tuy lần đó bị Lâm Mộc Hàn bắt quả tang tại trận, sáng sớm hôm sau bọn họ tình cảm trào dâng mà đi đăng ký kết hôn, nhưng hắn không chịu nổi chuyện Lâm Mộc Hàn cứ thích lôi chuyện cũ ra nói. Hàn Thanh Túc không khỏi chột dạ… ông cụ này cái tốt không nói, toàn nói cái xấu.

Một hồi yên tĩnh qua đi, Chu Từ Cựu rốt cuộc mở miệng: “Đưa đây.”

Lâm Mộc Hàn quay đầu nhìn Hàn Thanh Túc, Hàn Thanh Túc chẳng hiểu gì nhìn lại y. Lâm Mộc Hàn tức khắc có dự cảm không lành: “Chìa khóa.”

Hàn Thanh Túc bừng tỉnh, lấy chiếc chìa khóa trong ví tiền ra đưa cho Chu Từ Cựu.

“Bên trên có địa chỉ và mật khẩu.” Lâm Mộc Hàn nói, “Là một ngân hàng nhỏ ở thành phố A do ông ấy chỉ định.”

Chu Từ Cựu nhìn chiếc chìa khóa đến xuất thần, hồi lâu không nói gì.

Hàn Thanh Túc nhàm chán nhéo đùi Lâm Mộc Hàn một chút, Lâm Mộc Hàn giữ tay hắn lại, thấp giọng nói: “Em còn tưởng anh ném rồi.”

“Bên trong có du thuyền hạng sang của anh, sao mà ném được.” Hàn Thanh Túc nói, “Trong ví của anh chỉ cất những thứ quan trọng nhất thôi.”

Lâm Mộc Hàn nhướng mày, liền thấy hắn mở ví ra, lộ ra tấm hình trên cùng.

Đó là một tấm ảnh thẻ cũ kỹ của Lâm Mộc Hàn. Người trong ảnh ở lưng chừng độ tuổi thiếu niên và thanh niên, gương mặt còn non nớt, hơi cau mày nhìn thẳng vào ống kính, toát ra sự quật cường và bất khuất từ tận xương tủy, không hẳn là quá đẹp nhưng lại khiến người ta cực kỳ yêu thích. Vậy nên năm đó, sau khi chụp xong, đại thiếu gia tự mình giữ lại một tấm, tiện tay nhét vào ví. Về sau ký ức dần phai nhạt, ví tiền và bức ảnh cũng bị bỏ quên trong một góc, mãi đến lúc này hắn mới hứng thú bừng bừng mà lôi ra, quang minh chính đại đặt ở trên cùng.

Lâm Mộc Hàn dời mắt: “Nhạt nhẽo.”

Hàn Thanh Túc búng nhẹ Lâm Mộc Hàn 19 tuổi trên hình một cái, vui vẻ nói: “Đẹp mà.”

Chu Từ Cựu nãy giờ im lặng đột nhiên mở miệng, cắt ngang mấy lời thì thầm của bọn họ: “Với phong cách của Ferlan, ông ta sẽ không bắt cậu làm chuyện này không công, nếu hiện tại ông ta hôn mê, vậy ta thay ông ta trả phần thù lao này. Nói đi, cậu muốn gì.”

Lâm Mộc Hàn thu lại ý cười trên khóe miệng, nói: “Cháu muốn mua lại 30% cổ phần Thanh Sâm trong tay Ferlan.”

Chu Từ Cựu nói: “Đó không phải là con số nhỏ, e rằng thù lao của cậu chưa đủ. Hơn nữa, theo ta biết, hiện giờ trong tay cậu cũng không có nhiều tiền như vậy.”

“Đúng là cháu không có, nhưng Hàn Thanh Túc có.” Lâm Mộc Hàn duỗi tay đặt lên vai Hàn Thanh Túc.

Hàn Thanh Túc đang ngắm nghía tấm ảnh đột nhiên bị điểm danh, vẻ mặt ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Chuyện này…”

Hắn cũng không ngốc, nếu mua thì đó chính là tài sản hình thành trong hôn nhân, Lâm Mộc Hàn quả thật muốn tay không bắt sói, còn muốn bắt cả hai con.

Lâm Mộc Hàn tình cảm dạt dào, chăm chú nhìn hắn: “Nhé chồng?”

Hàn Thanh Túc biết thừa y chỉ làm bộ làm tịch, nhưng thật sự không tìm được lý do để từ chối. Trong một thoáng hắn tựa hồ cảm thấy quỹ đen mình vất vả tích cóp bấy lâu đã mọc cánh vui vẻ bay đi. Hắn gập ví lại cái bẹp, cắn răng mỉm cười: “Mua.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.