Cũng đúng.
—— oOo ——
Giao được củ khoai nóng phỏng tay này cho Chu Từ Cựu, còn thuận tiện lấy về cổ phần trong tay Ferlan, dù tiếp theo còn không ít thủ tục phải làm, tâm trạng Lâm Mộc Hàn vẫn rất tốt.
“Không còn sớm nữa, bão tuyết sắp tới rồi.” Chu Từ Cựu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, “Tối nay ở lại đây đi.”
“Cảm ơn ạ.” Lâm Mộc Hàn không từ chối.
Chu Từ Cựu sắp xếp cho bọn họ một căn phòng trên lầu. Hàn Thanh Túc vừa bước vào đã cảm thấy kiểu bày biện này thật quen thuộc, lạnh lẽo và khô khan, giống hệt bày trí trong nhà Lâm Mộc Hàn. Mấy tấm ảnh chụp Lâm Mộc Hàn bày trên giá sách cũng xác nhận điểm này.
“Em từng sống ở đây?” Hàn Thanh Túc cầm tấm ảnh lên xem.
Lâm Mộc Hàn trong ảnh nhìn trẻ hơn hiện tại một chút, mái tóc hơi dài buộc sau đầu, thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm ống kính, đứng trên nền tuyết trông giống một bức tượng băng không có linh hồn.
“Khoảng thời gian em học đại học ở nước I, kỳ nghỉ hằng năm đều sẽ cùng Tiểu Mễ đến đây tìm Chu Từ Cựu.” Lâm Mộc Hàn nói, “Ông ấy dạy Tiểu Mễ võ phòng thân, em sẵn tiện học mấy chiêu.”
Hàn Thanh Túc xoay người nhìn y.
Lâm Mộc Hàn cởi áo khoác và áo sơ mi, lộ ra vai lưng và vòng eo thon chắc, miệng vết thương trên vai thoạt nhìn có hơi đáng sợ. Y nghiêng đầu nhìn thoáng qua, duỗi tay mở hộp y tế bên cạnh.
“Anh làm cho.” Hàn Thanh Túc bước qua, cúi đầu lục lọi trong hộp, “Em nói anh biết phải làm thế nào.”
Lâm Mộc Hàn dạy hắn cách xử lý miệng vết thương. Hàn Thanh Túc cẩn thận rửa sạch, còn bớt thời gian liếc nhìn miếng ngọc trước ngực y: “Không chịu tháo ra luôn à?”
Hắn chỉ là thuận miệng hỏi, Lâm Mộc Hàn lại rất nghiêm túc “ừm” một tiếng: “Đồ gia truyền.”
Hàn Thanh Túc cười: “Sau này truyền cho Cố Phát Phát.”
Lâm Mộc Hàn đau đến rên một tiếng, gác đầu lên vai hắn: “Anh, sau này sẽ không k*ch th*ch như thế nữa đâu.”
Hàn Thanh Túc tức giận đẩy đầu y ra: “Chứ chẳng lẽ muốn ngày nào cũng k*ch th*ch như vậy? Anh của em có tuổi rồi, chỉ muốn sống yên ổn thôi.”
Lâm Mộc Hàn không nói gì, hô hấp cách lớp áo phả vào bụng hắn. Hàn Thanh Túc thở dài: “Toàn bộ quỹ đen của anh đều cho em hết rồi. Hàn Thanh Nhiên thảm như vậy còn chưa moi móc được.”
Lâm Mộc Hàn nâng tay ôm eo hắn, để hắn ngồi lên đùi mình. Hàn Thanh Túc xoa xoa tóc y, Lâm Mộc Hàn ngẩng đầu nhìn hắn. Hàn Thanh Túc nuốt khan một chút, cúi đầu hôn xuống.
“Vết thương của em…” Hàn Thanh Túc giữ tay y lại không cho lộn xộn, “Em yêu, giữ chừng mực chút đi.”
Lâm Mộc Hàn hô hấp rối loạn, thấp giọng nói: “Trong phòng có camera.”
“Đậu má.” Hàn Thanh Túc chửi nhỏ một tiếng, rút lại móng vuốt dưới eo y.
“Nhưng hình như không mở.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Mẹ nó em còn th* d*c là anh b*p ch*t em.” Hàn Thanh Túc lại thò móng vuốt đến chỗ cũ.
Lâm Mộc Hàn dựa vào đầu giường nhìn hắn: “Anh nỡ sao?”
“Chà.” Hàn Thanh Túc kinh ngạc, “To gan quá nhỉ, Lâm bé cưng?”
Lâm Mộc Hàn mỉm cười với hắn.
Hàn Thanh Túc bị nụ cười đó làm cho hơi choáng váng. Từ sau khi gặp lại, số lần Lâm Mộc Hàn thật sự cười ít ỏi đến đáng thương. Toàn là cười lạnh, hoặc ngoài cười trong không cười, lần nào cũng làm da đầu hắn tê dại, suýt thì quên tên nhãi này cười rộ lên hớp hồn tới mức nào.
Ánh mắt hơi tối đi, hắn đỡ bả vai Lâm Mộc Hàn đè y dưới thân: “Nể tình anh dốc hết túi tiền, nhường anh một lần không có gì quá đáng chứ?”
Lâm Mộc Hàn vớ lấy chiếc điện thoại đang cắm sạc đặt lên xương quai xanh hắn: “Có phải anh nên gọi lại cho Hàn Thanh Nhiên không?”
Hàn Thanh Túc: “… Đệt.”
Quên mất.
Cùng lúc đó, ở sân bay thành phố A.
Hàn Thanh Nhiên đập mạnh dây dắt chó vào tay Cố Vạn Thanh, lạnh lùng nói: “Anh tôi mà xảy ra chuyện gì, anh với Lâm Mộc Hàn đừng ai hòng yên ổn.”
Cố Vạn Thanh ôm Cố Phát Phát đang hưng phấn quá độ, trấn an: “Anh Hàn phúc lớn mạng lớn, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa có sếp Lâm bên cạnh anh ấy, bây giờ cậu bay sang bọn họ cũng chưa chắc còn ở đó, không bằng chờ thêm một chút.”
Sắc mặt Hàn Thanh Nhiên cực kỳ khó coi. Vừa muốn mở miệng, di động đột nhiên vang lên, cậu vội bắt máy: “Anh?”
“Vẫn còn sống.” Thanh âm lười biếng của Hàn Thanh Túc truyền tới, “Nhóc con, đừng nói cậu đang định sang nước R đấy nhé?”
“Không có.” Hàn Thanh Nhiên đứng giữa đám đông, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Cố Vạn Thanh và Cố Phát Phát đối diện, “Anh thích thế nào kệ anh, em đang bận giúp chó giảm cân.”
Cố Phát Phát ai oán “gâu” một tiếng, trốn sau Cố Vạn Thanh. Cố Vạn Thanh ngồi xổm xuống ôm nó, điên cuồng x** n*n.
“Vậy là tốt rồi.” Hàn Thanh Túc cười nói, “Yên tâm, không bị thương, cũng không có vấn đề gì to tát. Ngày mốt anh với anh dâu cậu về nước, cậu ngoan ngoãn ở nhà kiếm tiền cho anh đi.”
“Mắc ói.” Hàn Thanh Nhiên lạnh mặt, lại không ngắt điện thoại, “Đừng nói hay như vậy, anh mở video đi.”
Bên kia Hàn Thanh Túc khựng lại, xuýt xoa một tiếng.
Hàn Thanh Nhiên liền sốt ruột: “Anh giấu em chuyện gì, anh đang ở đâu?”
“Không phải.” Hàn Thanh Túc có chút ê răng, “Tình huống hiện tại không thích hợp mở video lắm, anh đang ở cùng Lâm Mộc Hàn…”
Hàn Thanh Nhiên nghiến răng: “Em đương nhiên biết anh đang ở cùng anh ta, chính vì vậy mới không yên tâm, mở đi!”
Cố Vạn Thanh bên cạnh nghe đoạn đối thoại này, muốn nói lại thôi, chỉ lặng lẽ che mắt Cố Phát Phát lại. Cố Phát Phát tưởng cậu muốn đùa giỡn với mình, vẫy đuôi phành phạch vào tay cậu.
Một lúc sau, Hàn Thanh Túc gửi cho Hàn Thanh Nhiên yêu cầu kết bạn. Hàn Thanh Nhiên nhìn chằm chằm số điện thoại của Lâm Mộc Hàn, nóng nảy chấp nhận, ngay sau đó nhận được cuộc gọi video.
Cậu ấn mở, lập tức thấy một mảnh mờ ảo, anh cậu nở nụ cười gợi đòn với cậu: “Thấy chưa?”
Hàn Thanh Nhiên nhíu mày: “Để gần như vậy làm gì, lấy di động xa ra, cho em nhìn xung quanh.”
Lỡ đâu anh cậu đang ở bệnh viện lừa gạt cậu thì sao, chuyện này không phải chưa từng xảy ra.
Hàn Thanh Túc có chút khó xử: “Cậu chắc không?”
Hàn Thanh Nhiên nổi giận: “Anh bớt nói nhảm!”
Hàn Thanh Túc đành chuyển camera cho cậu nhìn quanh một lượt, bao gồm chăn gối hỗn độn trên giường, quần áo rơi đầy đất, và cả một bóng lưng trần đang bước vào nhà vệ sinh trong góc tối. Ống kính lia nhanh, quay về với gương mặt cười tít mắt của Hàn Thanh Túc: “Nhìn rõ chưa?”
Hàn Thanh Nhiên cảm thấy mình bị ô nhiễm tầm mắt, tức tối mắng một tiếng, tắt video.
Cố Vạn Thanh thương cảm nhìn cậu. Hàn Thanh Nhiên sắc mặt xanh mét, hung tợn nói: “Cố Phát Phát, còn ăn nữa à, về giảm cân!”
Cố Phát Phát đang nằm trong lòng Cố Vạn Thanh gặm đồ ăn vặt, ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Gấu gâu?”
Cố Vạn Thanh nói tránh: “Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao.”
“Bởi vậy nó mới lên cân.” Hàn Thanh Nhiên cười lạnh, “Sếp Cố, chúng ta mới vừa ký xong hợp đồng.”
Cố Vạn Thanh đành rưng rưng giao lại dây dắt chó, tiện tay moi đồ ăn vặt trong miệng Cố Phát Phát ra.
Mặt chó Cố Phát Phát khiếp sợ nhìn cha ruột mình: “Gâu!?”
——
Lâm Mộc Hàn vốn định vào nhà vệ sinh tránh mặt một chút, rốt cuộc thấy Hàn Thanh Túc kết thúc cuộc gọi, dựa vào đầu giường, bộ dạng hả hê sung sướng.
“Anh muốn chọc cậu ta tức chết à?” Lâm Mộc Hàn quay trở lại.
Hàn Thanh Túc nhướng mày nói: “Là nó một hai đòi mở video, anh đã nói không tiện rồi.”
“Da mặt dày thật.” Lâm Mộc Hàn cầm lấy điện thoại.
Hàn Thanh Túc được y sờ mặt, còn vui vẻ tiến tới ôm chầm người ta: “Chu Từ Cựu này có tin được không?”
“Có thể.” Lâm Mộc Hàn nói, “Tuy ông ấy đã rời khỏi gia tộc từ lâu nhưng vẫn luôn giữ liên lạc với Ferlan, quan hệ hai người không quá căng thẳng. Nếu Ferlan thật sự không xong, chỉ cần ông ấy muốn, vẫn có khả năng trở lại cầm quyền.”
Hàn Thanh Túc hỏi: “Em muốn giúp ông ta?”
“Xem tình hình đã, ông ấy chưa chắc có ý định này.” Lâm Mộc Hàn nói, “Anh, ngủ đi.”
Hàn Thanh Túc không muốn ngủ lắm, dù sao bầu không khí đang tốt đẹp, thích hợp để tâm tình sắc dục, thuận tiện cho hắn lấy lại thể diện.
“Anh vừa mới cảm xong, vai em còn đang bị thương.” Lâm Mộc Hàn đặt điện thoại xuống.
Hàn Thanh Túc nhướng mày: “Cũng không cần em tốn sức.”
“… Anh, chỗ này cách âm không tốt, ông cụ lại ở ngay dưới lầu.” Lâm Mộc Hàn thở dài.
“Em mà còn sợ mất mặt á?” Hàn Thanh Túc ngạc nhiên.
Lâm Mộc Hàn bất đắc dĩ nói: “Thỉnh thoảng cũng có chứ.”
Hàn Thanh Túc đành đại phát từ bi buông tha y, đương nhiên chủ yếu là đau lòng y còn đang bị thương… Hắn nghĩ vậy, lại muốn nói với Lâm Mộc Hàn mấy câu, nhưng mí mắt đột nhiên nặng trịch, cứ thế mà ngủ luôn.
Một đường bôn ba mệt mỏi, Lâm Mộc Hàn biết anh của y vẫn luôn căng chặt tinh thần. Bản thân y không trụ được bao lâu cũng mất ý thức.
Ngay khoảnh khắc tiếng phá cửa vang lên, Hàn Thanh Túc mở bừng mắt.
Lâm Mộc Hàn bật dậy khỏi giường, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài… Là Oona dẫn người đuổi tới.
Hàn Thanh Túc không ngờ đối phương cắn chặt như vậy, nhìn về phía Lâm Mộc Hàn. Lâm Mộc Hàn lắc đầu với hắn: “Có Chu Từ Cựu ở đây, cô ta không làm được gì đâu.”
Dù vậy, y vẫn lấy ra hai khẩu súng từ trong ngăn tường, giắt một khẩu vào sau thắt lưng Hàn Thanh Túc. Hàn Thanh Túc không ngủ đủ, đầu đau như muốn nứt ra: “Xem ra sẽ thật sự bị xử lý ở đây.”
“Không đâu.” Lâm Mộc Hàn bóp nhẹ cổ tay hắn, “Đi, xuống dưới xem thử.”
Ở phòng khách lầu một, Oona đang ngồi đối diện Chu Từ Cựu. Chu Từ Cựu khoác áo khoác, đang châm trà. Mấy vệ sĩ sau lưng Oona thấy Lâm Mộc Hàn và Hàn Thanh Túc xuống lầu, theo bản năng đưa tay ra sau lưng. Chu Từ Cựu dằn mạnh chén trà lên bàn.
Oona nâng tay, mấy vệ sĩ lập tức đứng thẳng trở lại. Oona cười nói: “Trùng hợp làm sao, Lâm cũng ở đây.”
“Ừ, trùng hợp làm sao.” Lâm Mộc Hàn nhàn nhạt đáp.
“Lại đây ngồi.” Chu Từ Cựu nói.
Lâm Mộc Hàn cùng Hàn Thanh Túc ngồi xuống đối diện Oona.
Chu Từ Cựu nói: “Các người đến đây vì cái gì, ta rất rõ ràng, không cần làm bộ làm tịch. Chìa khóa di chúc ở trong tay ta, Oona. Lâm Mộc Hàn chỉ là người ngoài, cậu ta không liên quan gì đến chuyện này.”
“Nhưng chú à…” Oona hiển nhiên không đồng tình.
Chu Từ Cựu giơ tay ngắt lời cô: “Gia tộc Ferlan nội đấu là chuyện của chúng ta. Cháu cũng là do ta dạy nên, nếu còn gọi ta là chú thì không được ra tay với Lâm Mộc Hàn nữa.”
Oona chầm chậm nhíu mày.
“Tài sản Ferlan để cho ta, ta không lấy một xu. Ta không có con cái, toàn bộ sẽ cho cháu.” Chu Từ Cựu nhìn về phía Oona, “Phần của Amy là ý muốn của Ferlan, ta không xen vào. Phần còn lại thì phải xem bản lĩnh của từng người, không cần thiết phải đánh giết lẫn nhau, quá khó coi.”
Oona hơi sửng sốt: “Chú nói… cho cháu?”
“Tuy ta và Ferlan bất hòa trên rất nhiều phương diện, nhưng hai chúng ta đều nhất trí chọn cháu làm người thừa kế. Cháu đủ tàn nhẫn, cũng đủ thông minh, chỉ là hơi thiếu quyết đoán, nhưng theo thời gian vấn đề này sẽ được cải thiện. Hiện tại, bài học đầu tiên cháu cần học là phải nhìn xa trông rộng. Lâm Mộc Hàn không phải kẻ địch của cháu, mà là bằng hữu. Amy không phải kẻ địch của cháu, mà là người nhà và đồng minh. Những gì Ferlan để lại cho cháu quả thật hữu hạn, nhưng nó cũng chứng minh ông ta kỳ vọng rất nhiều vào cháu. Điều mà cháu có thể trông cậy vào không bao giờ là di sản, mà là chính bản thân mình.”
Oona thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua Lâm Mộc Hàn: “Cháu hiểu rồi, chú.”
Chu Từ Cựu gật đầu: “Ở đây với ta thêm vài ngày đi. Ta có tuổi rồi, đến chừng đó cháu cùng ta đi lấy phần di chúc Ferlan để lại. Còn Lâm Mộc Hàn, xem ra chồng cậu nóng lòng thân mật, không chờ nổi nữa rồi. Nhà ta nhiều năm không tu sửa, sợ là không chịu nổi hai người lăn lộn, đi ngay đêm nay đi.”
Hàn Thanh Túc ngượng ngùng xoa mũi, Lâm Mộc Hàn hơi nhíu mày: “Chú Chu?”
“Oona là người thế nào ta hiểu rõ. Ta nghĩ con bé không đến mức ra tay với chú ruột của mình đâu.” Chu Từ Cựu nói.
Hốc mắt Oona đỏ lên: “Chú, nếu không có chú, lúc nhỏ cháu đã chết trong tay bọn bắt cóc rồi.”
Chu Từ Cựu vẫy tay với Lâm Mộc Hàn: “Thay ta gửi lời chào hỏi đến mẹ cậu.”
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của đám vệ sĩ, Lâm Mộc Hàn cùng Hàn Thanh Túc ra khỏi cửa. Trước khi khởi động xe, Lâm Mộc Hàn kiểm tra xung quanh một lượt. Hàn Thanh Túc bên cạnh nhìn mà toát mồ hôi lạnh, nhất là khi thấy Lâm Mộc Hàn xem xét đến cả gầm xe. Lúc ngồi lên xe, tim hắn nhảy lên tận cổ họng. Nào là khởi động xe nổ bùm, nào là phanh xe bị phá hỏng, nào là khí độc gây mê… hắn đã tưởng tượng ra đủ kiểu chết rồi.
Lâm Mộc Hàn khởi động xe, quay sang nhìn hắn một cái: “Anh, sẽ không sao đâu.”
Hàn Thanh Túc sâu kín nhìn y: “Lâm Mộc Hàn, nể tình chuyến này anh theo em đến tận đây, sau này còn hở chút là chiến tranh lạnh thì em không bằng cầm thú.”
Lâm Mộc Hàn lái xe vào cơn bão tuyết, bình tĩnh nói: “Em chiến tranh lạnh với anh khi nào?”
“Ha.” Hàn Thanh Túc thả lỏng dựa vào lưng ghế, “Tốt nhất là không có.”
Ngoài xe tiếng gió thét gào, trong cơn nửa mê nửa tỉnh, Hàn Thanh Túc cảm giác có người đắp áo cho hắn.
“Anh, em xin lỗi.”
Hàn Thanh Túc nhíu nhíu mày, lầm bầm nói: “Chờ về đến thành phố A, Hàn Thanh Nhiên phỏng chừng đòi giết anh.”
“Không sao, cậu ấy không đánh lại em.”
“Em dám đánh em trai anh thử xem.”
“Em mới là em trai anh.”
“Nhảm nhí, em là vợ anh.”
“Cũng đúng.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.