Ăn cơm xong, lại không còn việc gì để làm nữa.
Hai người trừng mắt nhìn nhau nửa ngày, Ninh Phỉ quyết định tiếp tục nghiên cứu cách làm giày rơm của anh.
“Nhớ năm đó, ông chú Lưu Bị* phải bán giày rơm để kiếm sống.
Hiện giờ tao cũng… Tuy rằng không phải là một vị hoàng thúc**, nhưng không có nghĩa là không làm nổi chiếc giày rơm.” Ninh Phỉ cầm mấy cây rơm rạ, vẽ vẽ trên đất.
(* Lưu Bị, Lưu hoàng thúc, tự Huyền Đức là nhân vật trong Tam Quốc Diễn Nghĩa
** Hoàng thúc là 1 cách gọi chú, chỉ dùng trong hoàng tộc)
Ninh Chinh nhìn anh mà trong lòng chợt dâng lên sự hoảng hốt không thể giải thích được.
Hắn bỗng nhận ra những lời Ninh Phỉ nói đều quá khó hiểu.
Những điều này không phải là vì mình còn ít tuổi nên không hiểu, mà là bởi vì hắn chưa từng tiếp xúc với những kiến thức như vậy trong suốt bao nhiêu năm sinh sống qua.
Còn có cái không gian của Ninh Phỉ kia, anh còn biết làm rất nhiều đồ đạc.
Rốt cuộc… Anh đến từ đâu vậy?
Ninh Chinh không phải là đứa ngốc, không phải hắn chưa tiếp xúc với linh miêu bao giờ, trong địa bàn của bản thân cũng có vài bầy.
Nhưng việc đám linh miêu đó hay làm là gì chứ? Phơi nắng, đi săn, ăn uống đầy đủ, rồi lại phơi nắng… Không có con linh miêu nào giống như Ninh Phỉ cả.
Ninh Chinh muốn hỏi Ninh Phỉ rằng, những lời ngươi nói rốt cuộc có ý gì, nhưng lại không dám mở miệng.
Hắn sợ hỏi rồi, Ninh Phỉ sẽ lập tức rời đi giống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/linh-mieu-gay-dung-su-nghiep-hang-ngay/2673906/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.