Anh lặng lẽ huých tay Đồng Thiên Huy thì thầm hỏi: “Cậu có nói trước với đại sư là nhà cậu ở đâu không?”
Đồng Thiên Huy cũng mờ mịt lắc đầu: “Không hề.”
Lương An Vãn nhàn nhạt giải thích: “Trong khu này, nhà này là nơi âm khí và tử khí nặng nhất. Tôi vừa nhìn đã thấy.”
Hứa Đô sững sờ mất một lúc, rồi trong lòng trào dâng cảm giác tin tưởng và khâm phục với Lương An Vãn.
“Đại sư, thật ra ngoài căn nhà của A Huy, trước đó cũng có vài hộ dân từng phản ánh với ban quản lý rằng họ thường nghe thấy tiếng trẻ con khóc lúc nửa đêm.” Hứa Đô nhăn mặt nói.
Ban đầu, mọi người nghĩ chắc là do nhà nào có trẻ con nghịch ngợm, khóc vào ban đêm làm ảnh hưởng hàng xóm.
Trong group chat của cư dân, gần như ngày nào cũng có người phàn nàn về chuyện này. Ban quản lý thì đau đầu vì theo họ nắm được, cả khu chỉ có duy nhất một hộ có con nhỏ, nhưng người nhà kia thì kiên quyết phủ nhận tiếng khóc là từ con họ.
Trước kia, Hứa Đô còn nghĩ người kia chối không thừa nhận, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy có điều gì đó rất kỳ lạ.
Có thể người ta không nói dối và tiếng khóc thật sự là từ... một nơi khác.
Có khả năng lớn, như Lương An Vãn đã nói – đó là do âm khí và tử khí trong khu này đang gây rối.
Khuôn mặt Lương An Vãn không biểu lộ bất kỳ sự ngạc nhiên nào, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Chuyện này bình thường thôi, vì cả khu này đã bị nguyền rủa rồi.”
Ngoài căn nhà của Đồng Thiên Huy là trung tâm, những nhà khác cũng ít nhiều bị bao phủ bởi một lớp âm khí mờ mịt.
Lương An Vãn quan sát kỹ, phát hiện âm khí của toàn khu như lấy căn nhà của Đồng Thiên Huy làm tâm điểm, rồi lan tỏa ra bốn phía, mới dần dần bao phủ toàn bộ.
Cũng chính vì thế, các hộ khác chỉ mới bị ảnh hưởng nhẹ như nghe tiếng khóc, chứ chưa bị đe dọa trực tiếp.
“Nguyền rủa?” – Hứa Đô và Đồng Thiên Huy đều khựng lại vì câu nói của cô.
Sắc mặt Hứa Đô trở nên cực kỳ khó coi.
Anh ngập ngừng nhìn Lương An Vãn, suy nghĩ một lúc, rồi quyết định nói thật: “Đại sư, thật ra sau khi A Huy nói chuyện với cô xong, cậu ấy đã kể hết cho tôi nghe.”
“Lúc đó tôi còn tưởng cậu ấy đang đùa, không tin lắm. Để chứng minh, tôi còn đến nhà cậu ấy ở thử hai đêm. Nhưng hai đêm đó…”
Sắc mặt Hứa Đô tối sầm lại, như đang hồi tưởng lại một điều gì đó vô cùng đáng sợ.
“Chỉ cần tôi vừa ngủ, lập tức sẽ gặp ác mộng. Trong mơ, tôi bị một nhóm trẻ con dính đầy máu bao vây, chúng nắm tay nhau, đi vòng quanh tôi và hát. Sau khi hát xong ba bài, bọn trẻ liền biến sắc, máu trào ra từ mắt, mũi, tai… rồi lao vào cắn xé tôi, từng miếng từng miếng cho đến khi nuốt sạch. Chỉ đến lúc đó tôi mới giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm người.”
Đồng Thiên Huy lạnh sống lưng: “Sao anh không kể với tôi sớm?”
Hứa Đô chỉ từng nói là gặp ác mộng, chưa bao giờ miêu tả chi tiết đến vậy.
Anh khẽ cười khổ: “Lúc đó tôi còn cam kết chắc chắn nhà này không có vấn đề gì. Nếu tự nhiên quay ngoắt thái độ, chẳng phải tự tát vào mặt mình sao…”
Đồng Thiên Huy bĩu môi, lườm một cái: “Sĩ diện hão.”
Nằm mơ thấy chuyện kinh khủng như vậy mà còn cố chịu thêm một đêm nữa chỉ để giữ thể diện, thật đúng là “chết vì sĩ”.
Lương An Vãn liếc nhìn hai người, hỏi: “Chỉ cần ngủ là sẽ mơ à?”
Hứa Đô gật đầu: “Phải. Dù là chợp mắt buổi trưa cũng mơ, nhưng không kinh khủng như ban đêm.”
Lúc ba người đang nói chuyện, họ đã đến cửa nhà của Đồng Thiên Huy.
Ánh mắt Lương An Vãn ánh
Có lẽ vì đang là ban ngày, chúng sợ ánh mặt trời nên đều ngoan ngoãn co người lại, ôm gối, cuộn trong các góc phòng, ngủ yên lặng.
Cô đếm được tổng cộng mười bé, phân bố ở tám vị trí khác nhau và một đứa nằm chính giữa nhà.
Còn đứa cuối cùng…
Lương An Vãn nhìn qua, phát hiện đó là đứa duy nhất đã lớn – trông như tầm bảy tám tuổi.
Cơ thể nó toát ra âm khí dày đặc nhất, oán khí cũng nặng nhất.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, đứa trẻ mở mắt từ cơn mộng mị, đôi đồng tử đỏ như máu, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lương An Vãn đang đứng ngoài cửa.
Bất ngờ, nó nở một nụ cười quái dị, để lộ hàm răng nanh sắc nhọn. Trong mắt nó tràn ngập sát ý, ngay cả âm khí quanh người cũng trở nên hỗn loạn, rung chuyển dữ dội.
Hứa Đô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sốt ruột hỏi: “Đại sư, vừa rồi cô nói cái gì mà ‘lời nguyền’ vậy?”
Lương An Vãn bình tĩnh thu ánh mắt lại, khuôn mặt không hề thay đổi, rõ ràng không bị đứa trẻ ma kia dọa sợ gì cả: “Là thuật yếm thắng.”
Nghe thấy một thuật ngữ lạ hoắc, Đồng Thiên Huy và Hứa Đô liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Đồng Thiên Huy ngơ ngác hỏi: “Đại sư, thuật yếm thắng là gì vậy?”
Lương An Vãn từ tốn giải thích: “Là một loại thuật cổ của các phương sĩ xưa, dùng để trấn áp hoặc khống chế người khác bằng cách nguyền rủa. Trong Lỗ Ban Kinh có ghi lại thuật mộc công áp thắng, mục đích là để nâng cao địa vị xã hội cho những người làm nghề thủ công ngày xưa. Nhưng cái tôi đang nói đến là một loại yếm thắng cực kỳ độc ác. Truyền thuyết nói rằng Khương Tử Nha từng dùng thuật yếm thắng, tạo hình nhân bằng cỏ để nguyền rủa giết chết đại tiên Triệt Giáo là Triệu Công Minh.”
lên một tia sáng vàng nhàn nhạt. Cô lập tức nhìn thấy rõ những linh hồn trẻ sơ sinh bị giam giữ trong căn nhà.
Có cả bé trai lẫn bé gái, nhìn kích thước cơ thể thì lớn nhất cũng chỉ khoảng một tuổi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.