Anh lặng lẽ huých tay Đồng Thiên Huy thì thầm hỏi: “Cậu có nói trước với đại sư là nhà cậu ở đâu không?”
Đồng Thiên Huy cũng mờ mịt lắc đầu: “Không hề.”
Lương An Vãn nhàn nhạt giải thích: “Trong khu này, nhà này là nơi âm khí và tử khí nặng nhất. Tôi vừa nhìn đã thấy.”
Hứa Đô sững sờ mất một lúc, rồi trong lòng trào dâng cảm giác tin tưởng và khâm phục với Lương An Vãn.
“Đại sư, thật ra ngoài căn nhà của A Huy, trước đó cũng có vài hộ dân từng phản ánh với ban quản lý rằng họ thường nghe thấy tiếng trẻ con khóc lúc nửa đêm.” Hứa Đô nhăn mặt nói.
Ban đầu, mọi người nghĩ chắc là do nhà nào có trẻ con nghịch ngợm, khóc vào ban đêm làm ảnh hưởng hàng xóm.
Trong group chat của cư dân, gần như ngày nào cũng có người phàn nàn về chuyện này. Ban quản lý thì đau đầu vì theo họ nắm được, cả khu chỉ có duy nhất một hộ có con nhỏ, nhưng người nhà kia thì kiên quyết phủ nhận tiếng khóc là từ con họ.
Trước kia, Hứa Đô còn nghĩ người kia chối không thừa nhận, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy có điều gì đó rất kỳ lạ.
Có thể người ta không nói dối và tiếng khóc thật sự là từ... một nơi khác.
Có khả năng lớn, như Lương An Vãn đã nói – đó là do âm khí và tử khí trong khu này đang gây rối.
Khuôn mặt Lương An Vãn không biểu lộ bất kỳ sự ngạc nhiên nào, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Chuyện này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/livestream-thong-dia-phu-thuong-tien-noi-tieng-tro-thanh-bach-nguyet-quang/2701530/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.