Có lẽ vì đang là ban ngày, chúng sợ ánh mặt trời nên đều ngoan ngoãn co người lại, ôm gối, cuộn trong các góc phòng, ngủ yên lặng.
Cô đếm được tổng cộng mười bé, phân bố ở tám vị trí khác nhau và một đứa nằm chính giữa nhà.
Còn đứa cuối cùng…
Lương An Vãn nhìn qua, phát hiện đó là đứa duy nhất đã lớn – trông như tầm bảy tám tuổi.
Cơ thể nó toát ra âm khí dày đặc nhất, oán khí cũng nặng nhất.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, đứa trẻ mở mắt từ cơn mộng mị, đôi đồng tử đỏ như máu, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lương An Vãn đang đứng ngoài cửa.
Bất ngờ, nó nở một nụ cười quái dị, để lộ hàm răng nanh sắc nhọn. Trong mắt nó tràn ngập sát ý, ngay cả âm khí quanh người cũng trở nên hỗn loạn, rung chuyển dữ dội.
Hứa Đô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sốt ruột hỏi: “Đại sư, vừa rồi cô nói cái gì mà ‘lời nguyền’ vậy?”
Lương An Vãn bình tĩnh thu ánh mắt lại, khuôn mặt không hề thay đổi, rõ ràng không bị đứa trẻ ma kia dọa sợ gì cả: “Là thuật yếm thắng.”
Nghe thấy một thuật ngữ lạ hoắc, Đồng Thiên Huy và Hứa Đô liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Đồng Thiên Huy ngơ ngác hỏi: “Đại sư, thuật yếm thắng là gì vậy?”
Lương An Vãn từ tốn giải thích: “Là một loại thuật cổ của các phương sĩ xưa, dùng để trấn áp hoặc khống chế người khác bằng cách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/livestream-thong-dia-phu-thuong-tien-noi-tieng-tro-thanh-bach-nguyet-quang/2701531/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.