Từ Vũ thở dài: “Giờ mới biết đó là ảnh hưởng của thuật yểm thắng mà sức mạnh của thứ chú thuật này có thể ảnh hưởng đến cả trăm năm – thật là kinh khủng.”
“Cô chắc chắn muốn mạo hiểm sao?”
Lương An Vãn gật đầu, quay sang cười với Từ Vũ: “Yên tâm, ta không phải đi mạo hiểm.”
“Cũng đúng, với tu vi bán tiên hiện giờ của cô, tuổi thọ gần như trường sinh bất lão rồi, sao còn sợ thứ này chứ.”
Từ Vũ gãi mũi cười sảng khoái: “Nhưng ta không đi cùng cô vào đâu, cô cẩn thận một chút.”
“Ừm. Cảm ơn vì đã báo tin. Ta thì không thể báo đáp gì, nếu sau này có gì cần, cứ tìm Hư Yến.”
“Này! Có ai như cô đùn đẩy cho đệ tử vậy không?”
Từ Vũ hừ lạnh bất mãn: “Hơn nữa chúng ta là bạn già bao nhiêu năm rồi, còn đòi thù lao gì chứ, cô coi tôi là người thế nào vậy?”
Lương An Vãn cười tươi, vỗ vai gã – bờ vai cường tráng, rắn rỏi – rồi không chút do dự bước vào vùng đất hoang không hề có sinh khí ấy.
Vùng đất này rất rộng, Lương An Vãn đi gần nửa giờ mới dần tiến vào trung tâm.
111 nheo mắt lại, nhạy bén nhận ra trong không khí có khí tức kỳ lạ.
Không phải âm khí của ma quỷ, cũng không phải tử khí mà là một mùi hoa ngọt ngào kỳ dị, pha lẫn với vị tanh mằn mặn, xộc thẳng vào mũi 11.
Lương An Vãn đứng lại suy nghĩ, rồi chợt nhận ra – mùi hương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/livestream-thong-dia-phu-thuong-tien-noi-tieng-tro-thanh-bach-nguyet-quang/2701542/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.