Tạ Diêm nghiêng đầu, giọng đầy nghi hoặc: "Súng?"
Xét ở góc độ nào đó, quả thực cũng có thể coi là một loại "súng". Nhưng Sở Thập Hàm tin chắc Tạ Diêm trong trạng thái bình thường sẽ không bao giờ thốt ra lời này.
Cậu vừa định dùng khuỷu tay đẩy Tạ Diêm ra, đã bị một lực khéo léo khống chế trở lại. Bàn tay kia luồn dưới lớp áo phông, men theo đường cong cơ thể trườn lên, dừng lại ở một điểm nhô lên đầy ám ảnh.
Sở Thập Hàm toàn thân cứng đờ. Ánh mắt lạnh băng liếc lên Tạ Diêm, rồi lại nhìn xuống bộ quần áo đã lại bị nhàu nát, chắc chắn Tạ Diêm không còn bộ dự phòng nào nữa.
"Đánh cho ngất đi vậy." Vừa nghĩ thế, Sở Thập Hàm lập tức co chân, đầu gối nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Tạ Diêm. Người đè trên theo bản năng né tránh, nhân cơ hội này, Sở Thập Hàm thoát khỏi sự khống chế, định lật người dậy.
Một lực cực mạnh bất ngờ siết chặt sau gáy, lần nữa đè cậu xuống đất.
Sở Thập Hàm còn muốn phản kháng, Tạ Diêm đột nhiên hung hăng húc mạnh một cái.
Tư thế đối mặt ban đầu còn đỡ, giờ ở tư thế úp lưng, chỉ qua lớp vải mỏng, cú húc này của Tạ Diêm gần như đâm thẳng vào Sở Thập Hàm.
Bản năng alpha gào thét điên cuồng. Sở Thập Hàm nắm chặt tay, dường như sắp mất kiểm soát tấn công Tạ Diêm.
Một hơi ấm bất ngờ áp vào gáy. Tạ Diêm vừa dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng li3m láp, vừa thì thầm khàn khàn:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-cham-huynh-de-tot-cua-ban-trai-thi-phai-lam-sao/2793738/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.