"Cậu nghĩ đây là thẻ của tôi?" Tạ Diêm đưa mắt nhìn lại Sở Thập Hàm, "Trên đó chắc chắn không có tên tôi."
Sở Thập Hàm khẽ co nhẹ ngón tay: "Trong trường này, người có thể sở hữu loại thẻ này, tôi chỉ biết mỗi anh."
"Ồ?" Tạ Diêm cười khẽ, giọng châm biếm, "Vậy thì thật may khi còn được cậu nhận ra."
Sở Thập Hàm nhìn thẳng vào hắn, tấm thẻ trong tay vẫn không ai nhận.
"Nhưng nếu đó thực sự là thẻ của tôi," Tạ Diêm cúi mắt, giọng điệu thờ ơ, "thì giờ này nó đã thuộc về người khác rồi. Sau khi tặng đi, dù người ta vứt bỏ hay làm mất cũng không phải việc của tôi. Cậu nghĩ sao?"
Sở Thập Hàm dừng tay, từ từ thu lại. Cậu cúi đầu, giọng đều đều: "Bên trong có rất nhiều tiền."
Tạ Diêm giật mình, bật cười khẽ: "Ừ, rất nhiều. Vậy nên nếu cậu đã nhặt được, có muốn giữ lại không?"
Sở Thập Hàm liếc nhìn tấm thẻ, gương mặt vẫn vô hồn: "Không hứng thú."
"Vậy vứt đi cho xong." Tạ Diêm nở nụ cười, nhưng trong lòng lại dâng lên thứ cảm giác bứt rứt khó tả. Không còn kiên nhẫn để cuốn vào cuộc đối thoại vô vị này, hắn bước qua Sở Thập Hàm quay lưng đi, nét mặt trở nên lạnh lẽo ở nơi không ai nhìn thấy.
Phía sau, bóng người kia đứng yên như một pho tượng, không một tiếng động.
Cho đến khi Tạ Diêm đặt chân lên bậc thang *****ên - vù! Một tiếng chân xé gió bất ngờ vang lên!
Tạ Diêm lập tức quay đầu, theo bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-cham-huynh-de-tot-cua-ban-trai-thi-phai-lam-sao/2793739/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.