"Thằng này, lúc nhận giải sao biến mất tiêu thế?" Yên Nhất Chu nâng ly rượu đến gần, "Bao nhiêu người đang chờ ngắm phong thái của Tạ đại thiếu gia đấy."
Một người bạn học bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, tiệc mừng tối nay, đội trưởng Tạ phải uống thêm vài ly nữa đi chứ!"
"Cảm ơn," Tạ Diêm đáp lời nhưng không nâng ly, "Tiếc là tôi dị ứng rượu."
"Haiz." Yên Nhất Chu vỗ vai người bạn kia, "Bệnh cũ của nó rồi, cậu uống với tôi đi!"
Tạ Diêm nhìn Yên Nhất Chu dắt người kia đi, cúi mắt nhấp ngụm nước lọc vô vị.
Gọi là tiệc mừng, nhưng thực chất giống buổi giao lưu trước khai giảng hơn, biết bao kẻ háo hức mong được làm quen với những nhân vật như Tạ đại thiếu gia.
Nhưng với Tạ Diêm, những cuộc giao thiệp nhàm chán này đã diễn ra từ khi hắn còn nhỏ, chẳng có gì hứng thú.
Huống chi Tạ Diêm lát nữa còn phải về dự tiệc gia tộc.
Hắn hờ hững đối đáp vài câu với người khác, ánh mắt chợt hướng về góc phòng nơi Sở Thập Hàm đang ngồi.
Người thanh niên ấy lặng lẽ tựa lưng vào ghế, trước mặt đặt ly sâm panh không động đậy. Đôi mắt đỏ như máu khẽ nhìn xuyên qua lớp thủy tinh mỏng manh, tựa hồ đang suy tư điều gì xa xôi.
Cũng không ít người muốn bắt chuyện, nhưng chỉ cần ánh mắt lạnh lùng ấy liếc qua, đủ khiến họ lui bước.
Tạ Diêm khẽ cúi đầu giấu đi nụ cười bật ra nơi khóe môi.
Sở Thập Hàm là hắn mang tới.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-cham-huynh-de-tot-cua-ban-trai-thi-phai-lam-sao/2793740/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.