"Ngươi ở lại đây canh chừng, đừng kéo chân ta."
Lời Tạ Diêm vừa dứt, Sở Thập Hàm khựng lại, khóe môi hơi bặm lại. Vừa định giật cổ áo Tạ Diêm để dùng vũ lực áp chế thì đã thấy Chương Thanh lập tức lùi một bước: "Rõ, lão đại!"
Cảm ơn lão đại đã không dắt theo mấy đứa gà mờ vào chỗ chết.
Sở Thập Hàm: "......"
Tạ Diêm bật cười, liếc nhìn biểu cảm của Sở Thập Hàm rồi khẽ nhếch môi: "Vợ thì đương nhiên phải dắt theo, không để bên ngoài mà thấp thỏm lo âu..."
"Tạ Diêm, 5 năm anh mất tích là đi luyện mồm mép hay sao?" Sở Thập Hàm kiểm tra lại khẩu súng plasma và dao găm trên người, "Đi thôi."
Tạ Diêm nhanh nhẹn phóng dây thừng, vượt qua bức tường thành cao ngất.
Thiết kế hoàng cung Đế quốc đặt ở vị trí vô cùng tinh tế, bao quanh bởi hào nước - bố cục kinh điển "dễ thủ khó công".
Tạ Diêm dẫn quân áp sát chân tường thành, nhưng không tấn công bừa bãi.
Thà vây khốn cả tòa cung điện chờ chúng cạn lương thực... còn hơn hao tổn binh lực đánh trận cứng rắn, thậm chí có nguy cơ sa bẫy.
Nhưng chẳng mấy chốc, Tạ Diêm nhận ra điều kỳ lạ: Đội tiên phong báo cáo không phát hiện dấu vết người sống trong cung, thậm chí chẳng thấy một bóng người...
Chẳng lẽ đây là kế "vườn không nhà trống"?
Trong tình huống này, cách tốt nhất là xông thẳng vào bằng vũ lực. Dù có bẫy giăng sẵn, cứ dùng mạng lính lấp đầy là xong...
Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-cham-huynh-de-tot-cua-ban-trai-thi-phai-lam-sao/2793843/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.