🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tạ Diêm năm 16 tuổi nhận một lệnh bắt giữ từ phía chính quyền. Với hắn, đây chỉ là hoạt động mạ vàng trước khi nhập học quân sự, hay đơn giản là một bài thực chiến nhỏ.

 

Nhưng bất ngờ thay, rất nhiều thợ săn tiền thưởng và sát thủ chuyên nghiệp cũng tham gia vào cuộc vây bắt này.

 

Bầy dị thú Sói Bạc đột nhập vào khu dân cư từ một tuần trước, gây ra nhiều thương vong. Chúng di chuyển vô định, thường xuyên tấn công bất ngờ vào ban đêm, khiến cảnh sát cũng đau đầu.

 

Sau nhiều lần điều động quân đội truy lùng vô hiệu, chính quyền đành phải treo giải thưởng hậu hĩnh – tính theo từng con bắt được, kèm danh dự công nhận từ phía nhà nước. Nói cách khác, vừa có tiền, vừa có tiếng.

 

Tạ Diêm có lẽ không phải đến vì danh tiếng, nhưng... số lượng thợ săn đổ về đây nhiều như vậy, chắc chắn là vì tiền.

 

Bởi đây là cả một bầy dị thú, nhiều người đã kết thành liên minh với nhau, số khác thì lặng lẽ bám theo các nhóm khác, chờ cơ hội lượm lặt những con sót lại.

 

Rất ít ai đơn độc như Tạ Diêm.

 

Dù đang ở khu 13, Tạ Diêm đã cố hết sức để giữ mình ở mức kín đáo, nhưng khí chất quá đỗi điềm nhiên cùng bộ trang phục tuy đơn giản nhưng chất lượng của hắn vẫn thu hút không ít ánh nhìn.

 

Mạnh mẽ, có vẻ còn giàu có nữa – Tạ Diêm cứ vài bước lại bị một người hỏi có muốn hợp tác không.

 

Tạ Diêm chẳng hứng thú, nhưng hắn không lộ ra, chỉ lịch sự từ chối.

 

Nhưng...

 

Tạ Diêm nhìn lên bóng người đứng trên tường – đây đã là lần thứ năm hắn phát hiện tay thợ săn tiền thưởng lạnh lùng này bám theo mình.

 

Lần *****ên, chàng trai tóc đen chỉ đứng từ xa nhìn chằm chằm vào hắn. Đến cả Tạ Diêm - người vốn quen với ánh mắt ngưỡng mộ - cũng không thể làm ngơ, đành quay đầu về phía nguồn cơn ấy.

 

Ánh mắt đỏ của thanh niên lập tức né tránh, đảo qua hai bên, rồi lại cố gắng quay về nhìn hắn.

 

Như thể... có chút căng thẳng.

 

"Xin chào, có chuyện gì sao?" Tạ Diêm lịch sự nhưng xa cách hỏi, "Cậu khiến tôi nghĩ rằng có lẽ trên mặt mình dính thứ gì đó?"

 

Chàng trai khẽ giật mình, cúi xuống nhìn bàn tay và trang phục của mình, im lặng suy nghĩ một lúc rồi mới bước tới.

 

Không đến quá gần, như thể Tạ Diêm là mãnh thú đáng sợ, dừng lại ở khoảng cách vừa đủ - không xa không gần, như thể thừa hay thiếu một bước đều là sai lầm.

 

Khoảng cách ấy vừa vặn với Tạ Diêm - hắn vốn không thích người khác tới quá gần.

 

Ấn tượng của hắn về chàng trai này khá hơn chút.

 

"Em là..." Giọng thanh niên lạnh mà trong, ngập ngừng hồi lâu như đang hạ quyết tâm, "Sở Thập Hàm."

 

... Một cái tên mà cũng phải nghĩ ngợi lâu thế? Tạ Diêm nghi ngờ cậu ta bịa ra cái tên giả để đối phó. Nhưng với thợ săn tiền thưởng thì điều này bình thường, còn với Tạ Diêm - càng không đáng bận tâm. Hắn chỉ gật đầu nhẹ: "Sở Tiên sinh, có việc gì không?"

 

Đôi mắt Sở Thập Hàm khẽ run, như hai viên hồng ngọc vỡ tan trong chớp mắt. Môi cậu mấp máy, nhưng không thốt nên lời.

 

Tạ Diêm liếc nhìn biểu cảm của chàng trai, lòng không dấy lên gợn sóng nào. Có lẽ đây chỉ là một tay thợ săn ít lời không biết cách bắt chuyện mà thôi.

 

Hắn kiên nhẫn chờ thêm chút nữa, thấy Sở Thập Hàm vẫn im lặng, bèn khéo léo xoay chuyển tình thế: "Tạm thời tôi không muốn hợp tác. Nếu Sở tiên sinh có việc gì khác có thể tìm tôi, dao găm của cậu rất đẹp."

 

Sở Thập Hàm giật mình, cúi xuống nhìn lưỡi dao ngắn đeo bên hông.

 

Chỉ là một con dao bình thường, nhưng cực kỳ sắc bén, rất hợp với Sở Thập Hàm - vũ khí cậu thường dùng nhất.

 

Tạ Diêm khéo từ chối rồi quay đi, mắt lại tập trung vào dấu vết bầy dị thú, như thể chuyện vừa rồi chẳng đáng bận tâm.

 

Bầy sói ẩn nấp rất kỹ. Trời đã khá muộn, có lẽ nên ra ngoại ô tìm kiếm...

 

Tạ Diêm nhận ra có người đang lặng lẽ theo sau.

 

Là... Sở Thập Hàm.

 

Không hiểu sao, Tạ Diêm khá thích cái tên này.

 

Nhưng... hắn không thích bị bám đuôi.

 

Ánh mắt hắn thoáng liếc xuống bóng người trên mặt đất, rồi đột ngột rẽ vào ngõ hẻm.

 

Sở Thập Hàm không đuổi theo.

 

Rất hợp lý. Cử chỉ của Tạ Diêm quá rõ ràng, Sở Thập Hàm hẳn đã hiểu ý, chắc sẽ không...

 

Năm phút sau, hắn lại cảm nhận được "cái đuôi nhỏ" phía sau.

 

Tạ Diêm: "..."

 

Đến lần thứ năm "kéo co" như thế, Tạ Diêm cuối cùng không nhịn được nữa, dừng bước. Hắn im lặng một lúc, nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo không giấu giếm: "Sở tiên sinh định theo đến bao giờ?"

 

Phía sau vẫn im phăng phắc. Rất lâu sau, Tạ Diêm mới nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trên tường đáp xuống. Hắn quay người lại, và thấy...

 

Sở Thập Hàm cầm dao găm từ trên tường lao thẳng tới!

 

Tạ Diêm: "..." Không được mềm mỏng thì dùng vũ lực chăng?

 

Hắn nhíu mày, vừa định giơ tay đỡ đòn, ai ngờ Sở Thập Hàm như nhận ra điều gì, đột ngột xoay ngược lưỡi dao - chuôi đao hướng về Tạ Diêm, mũi dao chĩa vào chính mình!

 

Nếu Tạ Diêm giơ tay đỡ, Sở Thập Hàm sẽ tự đâm mình!

 

"..." Tạ Diêm hiếm khi bối rối, hắn chưa từng nghĩ sẽ hại người. Trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn nhanh chóng đổi thế, dang rộng tay ra -

 

Thế là ôm trọn Sở Thập Hàm vào lòng.

 

Người trong lòng khẽ cứng đờ một giây, rồi gượng ép thả lỏng, đưa ngược lưỡi đao về phía Tạ Diêm: "Dao... có thể tặng anh."

 

"... Tôi cần dao làm gì?" Tạ Diêm không quen ở cự ly gần thế, buông Sở Thập Hàm ra, nhìn con dao găm một lúc rồi chợt hiểu: "Vì tôi khen nó đẹp?"

 

Theo logic này, nếu hắn khen Sở Thập Hàm đẹp trai, chàng thanh niên này sẽ làm gì?

 

Sở Thập Hàm gật đầu, bình thản nói: "Em có thể tặng anh nhiều thứ. Em kiếm tiền giỏi, không cần anh nuôi."

 

"?" Cái này liên quan gì đến Tạ Diêm? "Không cần hắn nuôi" là ý gì?

 

Tạ Diêm nheo mắt, hơi quay đi: "Sở Thập Hàm, chúng ta không thân."

 

Tạ Diêm không còn xưng "tiên sinh" nữa, gọi thẳng tên, đã ngầm trở thành một lời cảnh cáo.

 

Nhưng khi nghe hắn gọi tên mình, Sở Thập Hàm lại ngước nhìn thẳng vào mắt hắn. Đến câu "không thân", đôi mắt hồng kia lại run nhẹ.

 

Cậu đưa dao vào tay Tạ Diêm, quay người định trèo lên tường rời đi.

 

"..." Tạ Diêm gọi giật lại: "Mang dao đi, Sở tiên sinh."

 

Sở Thập Hàm khựng bước, rồi bỏ đi không ngoái đầu.

 

Như đang giận dỗi hắn vậy.

 

...

 

Tạ Diêm cũng cảm thấy bất lực với tình huống này. Hắn nhìn con dao găm trong tay một lúc, liếc sang thùng rác bên đường, rốt cuộc vẫn lấy băng quân dụng quấn lại, tạm thời đeo vào thắt lưng.

 

Bỏ đi có vẻ không phải. Giờ đây thợ săn tiền thưởng đã nghĩ ra đủ trò để hợp tác đến thế sao?

 

Tạ Diêm thầm thở dài, tiếp tục lần theo dấu vết bầy dị thú.

 

Hắn gặp may khi nhanh chóng phát hiện một con sói bạc biến dị đi lạc ở ngoại ô.

 

Con thú hung dữ nhe nanh nhọn hoắt, lao tới xé gió.

 

Với một alpha cấp S như Tạ Diêm, loại dị thú này chẳng đáng gì. Lực áp chế tinh thần mạnh mẽ ép tới, con sói như đâm phải bức tường vô hình, bị hất văng ra xa, đập xuống đất đau điếng.

 

Con thú giãy giụa vài cái, rồi bị Tạ Diêm - kẻ chưa bao giờ biết nương tay - kết liễu ngay lập tức, tắt thở lên đường tây thiên.

 

Tạ Diêm khẽ nhếch mép, bước tới gần xác sói bạc. Theo quy tắc, chỉ cần hạ được một con sói bạc, nhiệm vụ của hắn coi như hoàn thành.

 

Vận khí không tệ.

 

Hắn dùng dao lấy ra hạt tinh thể từ cơ thể sói bạc.

 

Viên tinh thể lấp lánh như ngọc quý dưới ánh trăng. Khi Tạ Diêm cúi xuống nhặt lên, từ bề mặt phản chiếu của nó, hắn chợt thấy hàng chục đôi mắt xanh lục đang di chuyển trong không trung về phía mình.

 

Mắt sói bạc!

 

Hóa ra cả đàn sói đã tìm đến đây, lợi dụng lúc Tạ Diêm mất cảnh giác, âm thầm tập kích!

 

Tạ Diêm nhíu mày, vừa định xoay người thì bỗng có người chắn trước mặt. Lực áp chế tinh thần cấp S bùng nổ, hất văng toàn bộ đàn sói đang lao tới.

 

Bầy sói rơi đánh bịch xuống đất, duy chỉ có sói đầu đàn khéo léo đáp xuống bằng hai chân, rồi ngay lập tức phóng tới lần nữa!

 

Sở Thập Hàm thậm chí chẳng cần vũ khí, dùng tay không bóp cổ sói đầu đàn, quật mạnh xuống đất!

 

Một thợ săn tiền thưởng hung dữ không kém Tạ Diêm, hóa ra cũng là alpha cấp S.

 

Nhưng... Tạ Diêm liếc nhìn vết thương trên cánh tay Sở Thập Hàm do móng vuốt sói đầu đàn gây ra, hắn lập tức tiến lên, rút dao găm vừa được tặng, đâm trúng yếu huyệt con thú.

 

Những con sói bạc còn lại rú lên một tiếng "gừ...", bắt đầu lùi dần.

 

Tạ Diêm rút lưỡi đao dính máu ra.

 

Đàn sói bạc cụp đuôi, quay đầu bỏ chạy tán loạn.

 

"Trả cậu." Tạ Diêm đưa dao về phía Sở Thập Hàm, "Vũ khí tùy thân, đừng tùy tiện cho người khác."

 

Sở Thập Hàm ngẩng lên nhìn Tạ Diêm một lúc, tay phủi vệt máu văng trên mặt: "Anh không phải người tùy tiện."

 

Tạ Diêm: "..." Ý hắn là đừng tặng bừa, không phải đừng tặng cho người tùy tiện!

 

Sở Thập Hàm dùng dao găm moi hạt tinh thể từ sói đầu đàn, suy nghĩ một chút, lại dùng chính bộ da sói lau sạch máu, rồi mới đưa cho Tạ Diêm.

 

Tạ Diêm nhìn chằm chằm hạt tinh thể được đưa tận mặt, nghi hoặc hỏi: "Đây là chiến lợi phẩm của cậu, cậu không muốn giữ sao?"

 

"Nếu không cần, đến đây làm gì?"

 

Chẳng lẽ chỉ để tán tỉnh Tạ Diêm?

 

Sở Thập Hàm ban đầu đúng là nhận nhiệm vụ săn thưởng, nhưng giờ đây, hạt tinh thể nào cũng chẳng quan trọng nữa. Cậu bình thản nói: "Em có thể tiếp tục săn."

 

Có thể săn rất nhiều, không như ngày nhỏ, chỉ biết dựa vào ca ca nuôi dưỡng.

 

"Tôi cũng có thể tiếp tục săn," Tạ Diêm nhướn mày. "Cậu cứ giữ đi. Cảm ơn lúc nãy."

 

Thật ra, không ít người tìm cách tiếp cận Tạ Diêm, thậm chí dùng chiêu "anh hùng cứu Alpha" (?) để lấy lòng. Nhưng sau khi quan sát, Tạ Diêm nhận định Sở Thập Hàm không phải loại người đó.

 

Một alpha cấp S như cậu, dù đối mặt cả đàn sói cũng chẳng hề hấn gì, cần gì phải kéo thêm người vào đội?

 

Vậy nên việc cậu cứ bám theo mãi càng trở nên kỳ lạ.

 

Có lẽ thực sự tồn tại hiểu lầm gì đó.

 

"Sở Thập Hàm." Giọng Tạ Diêm dịu đi một chút, hắn lặp lại câu hỏi ban đầu, "Có thể cho tôi biết tại sao cứ theo tôi mãi không?"

 

Sở Thập Hàm buông tay xuống, toàn thân như đông cứng trong giây lát, rồi bất ngờ hỏi ngược lại: "Em không đủ mạnh sao?"

 

Tạ Diêm kiên nhẫn đáp: "Cấp bậc của cậu rất cao, rất lợi hại."

 

Sở Thập Hàm tiếp tục chất vấn: "Em có ích không?"

 

Tạ Diêm bình tĩnh nói: "Rất có ích, cậu là một thợ săn xuất sắc."

 

Sở Thập Hàm trầm mặc. Một hồi lâu sau, cậu mới ngẩng lên, ánh mắt vô cùng tập trung và nghiêm túc nhìn thẳng vào Tạ Diêm:

 

"Vậy tại sao... cố ý không nhận ra em?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.