- Sao vậy? Bị choáng ngợp trước tài năng của tôi à?
Nó giật mình nhìn Nam đang đi ra bàn ăn.
Tự hỏi một câu "Cậu ta có gì là không giỏi không vậy?"
Cái bàn trước mắt nó thật lấp lánh.
Đồ ăn nhiều như...không! Có khi còn hơn cả một buổi tiệc.
Mua có ít thịt, rau và hải sản mà cậu ấy làm được cả trăm thứ món phức tạp.
Lòng nó không ngớt ngưỡng mộ, ganh ghét với sự hoàn hảo không chê vào đâu được
- Ông tuyệt...tuyệt...Sao ông biết làm nhiều vậy?
- Nhà tôi con gái thuộc vào hàng "chỉ để làm cảnh chứ không sử dụng được" nên việc nhà đều vào tay người đàn ông. Từ bé tôi đã được bố dạy nấu ăn chống chết đói khi ông vắng nhà.
Woaaaaa
Nó biết mỗi chị My vô dụng vì hồi bé cũng hay qua nhà cậu chơi nhưng không ngờ bác gái cũng...
- Bố ông tuyệt ghê!
Ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ, không ngừng khen...bố Nam khiến cậu hơi khó chịu
- Bàn thức ăn này là do tôi làm chứ bố tôi làm à mà bà khen bố tôi? Nói nữa thì khỏi ăn!
- Ấy ấy. Sorry sorry. Ông tuyệt thật
Ọc ọc
Cái bụng nó bỗng kêu gào thảm thiết, hơi đỏ mặt, nhìn cậu cười trừ.
Hiểu ra ý nó, cậu ngồi xuống bàn, nó liền ngồi theo.
Gà chiên giòn tan, thơm lừng!
Cá thu sốt chanh dây vị miễn chê
Đĩa xào thập cẩm có mực, tôm hấp dẫn làm sao
....
Lại có cả món tráng miệng
Mọi thứ được sắp xếp một cách tỉ mỉ, cẩn thận, bắt mắt không khác gì bữa tiệc tiền triệu trong nhà hàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-lem-hien-dai/874520/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.