Edit: Ney
Nếu có người hỏi Tôn Xuyên, rốt cuộc là tay trắng dựng nghiệp gian nan hay dựng lại từ đổ vỡ gian nan, y nhất định sẽ trả lời tay trắng dựng nghiệp đầu tiên.
Bởi vì phần khổ cực ấy y đã thực sự chân chính thể nghiệm rồi, y tự tin mình có quyền lên tiếng.
Không có thành công của ai là ngẫu nhiên cả. Phàm là người này có thành tựu, tất nhiên sau lưng sẽ bỏ ra rất nhiều đánh đổi mà người khác không thể đảm đương nổi.
Nhưng nếu bây giờ hỏi lại Tôn Xuyên y chang cái vấn đề này, y sẽ hạ tầm mắt nghiêm túc trả lời bạn: “Đúng là dựng lại từ đổ vỡ gian nan.”
Tất nhiên chẳng dễ gì xây dựng lên một sự uy tín, bạn đánh mất lại muốn tìm về thì xác định là khó lại càng thêm khó. Đối với ngành ăn uống mà nói, càng là như vậy.
Quãng thời gian một tháng đó, Tôn Xuyên gần như không có lấy một giấc ngủ ngon. Nhâm Kiệt uống rượu chung với y, đồng hành với y đi thu thập tư liệu, nghĩ kế đủ loại chuẩn bị, nghĩ đến sắp bạc cả tóc, nhưng khi đó lại chỉ có thể chờ quyết định sau cuối của Cục An toàn vệ sinh thực phẩm.
Đương nhiên, kết quả cuối cùng đã là tốt nhất. Chí ít là tốt hơn hẳn suy đoán của y và Nhâm Kiệt vô số lần. Song cái kiểu gọi là tốt này, cũng chẳng qua là so sánh với cái dự tính càng nát hơn mà thôi. Còn thật sự trong cuộc sống thực tế thì chỉ có thể nói là đã hủy diệt tàn trụi mọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-qua-vi-quan/2570965/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.