Ăn xong Ôn Từ đi đến nhà vệ sinh để lấy nước súc miệng.
Lời của Phó Tư Bạch ngược lại thật sự đã nhắc cô, sợ hôn nên mới ăn sầu riêng..đại khái thật sự có tác dụng với anh.
Anh là người đàn ông sẽ cau mày khi đi ngang qua cửa hàng bún ốc, anh cực kì nhạy cảm với mùi vị đó.
Nhưng Ôn Từ ít nhiều gì vẫn còn mang nặng hình tượng nữ thần, cô đi vào phòng vệ sinh cố gắng súc miệng rồi còn ngậm hai viên kẹo thơm.
Sau khi ăn xong cả hai đi dạo phố dưới cơn mưa nhẹ, vừa tản bộ, vừa đi về phía cửa hàng tiện lợi.
Phó Tư Bạch trông cao lớn trong chiếc áo khoác dạ màu đen, tạo cho người ta cảm giác an toàn.
Tay anh vẫn trống rỗng như cũ, không biết có phải là đang đợi cô nắm không.
Ôn Từ do dự, không nắm tay mà duy trì một khoảng cách đủ một người đi vào với anh, vững bước đi.
“Đi đâu vậy?” Anh lên tiếng hỏi.
“Cửa hàng tiện lợi, em phải đi làm.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Không phải xin nghỉ rồi sao?”
“Trong cửa hàng vẫn chưa tìm được người thích hợp.” Ôn Từ lắc đầu, bất lực nói: “Mẹ em làm tranh cũng rất cực khổ, em có thể làm thêm ít giờ hơn nhưng vẫn muốn tự mình kiếm tiền, chứ không thể chỉ dựa vào mẹ được.”
“Em không từng nghĩ bây giờ em có bạn trai rồi?”
“Em không muốn dùng tiền của anh.”
Phó Tư Bạch nhìn người con gái bên cạnh mình.
Tóc mái của cô lấm tấm vài giọt mưa sao, đôi mắt mơ màng cụp xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-tay-xoa-nham-wechat-cua-lao-dai/2306246/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.