Bên ngoài xuân phong phất nhẹ, chỉ hận không thể ngồi vào cỗ xe ngựa bên ngoài cửa xe bản thượng, còn nàng ở trong xe lại như ngồi đống than, đứng đống lửa, thậm chí chỉ mong thân hóa làn khói mỏng, phiêu tán theo gió.
Nàng không ngờ lại chứng kiến Quý phi nương nương đang đùa giỡn một tiểu hoạn quan.
Phía trước, nương nương đối với hoạn quan này vốn đã đặc biệt chiếu cố, nàng vẫn luôn cho rằng đó chỉ là bởi y biết hầu hạ lấy lòng chủ tử mà thôi.
Nhưng nay là chuyện gì? Chẳng lẽ nương nương đối với hoạn quan kia lại nổi lên tâm tư?
Dù cho thật là như thế, cũng không đến lượt một nô tỳ như nàng chỉ trích nửa câu.
Nàng chỉ có thể giả câm giả điếc, coi như không nghe không thấy.
Duy chỉ Thiều Âm là không làm được như không có người thứ ba tồn tại.
Lần trước cầu xin Quý phi, là bị nương nương ép buộc, mà lúc đó cũng không có ai khác chứng kiến.
Khi ấy nàng còn chưa tự biết, bản thân chính là đang làm nũng.
Hiện tại nói toạc ra, những lời ấy còn biết phải mở miệng thế nào.
Thiều Âm hạ thấp cằm, cảm nhận đầu ngón tay ấm áp của Lương Phù Quân, hô hấp lập tức đình trệ.
Ánh mắt nàng lóe lên bất định, thậm chí không dám nhìn vào mắt Quý phi.
Ánh mắt ấy, tựa như giấu hai chiếc câu hồn, câu lấy tâm hồn người ta khẽ đãng, khiến kẻ đối diện thần trí mơ hồ.
Mùi hương quanh thân đã chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-xuyen-thanh-thai-giam-ai-ngo-thanh-bao-boi-cua-hau-cung/2852682/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.