Thiều Âm nghỉ ngơi ba ngày. Ngày đầu, Hoàng hậu nương nương đích thân ra cung, đưa nàng dạo chơi khắp phố phường, lại còn mua không ít trâm cài và châu báu tặng nàng.
Ngày thứ hai, Thiều Âm an tĩnh nghỉ ngơi trong phủ một ngày, hôm sau lại ra ngoài đi dạo.
Đến ngày thứ tư, nàng phải nhập cung hầu trị. Thiều Âm nằm trên giường, lòng như tro nguội, trong đầu chỉ muốn mắng ông chủ. Cái khổ của việc phải đi làm, quả thật không gì sánh nổi.
Nhưng dù than thân trách phận, thì cũng đến lúc phải rời giường.
Làm việc bên ngoài, còn có thể xin nghỉ. Cùng lắm thì từ quan mà lui. Nhưng làm thái giám trong cung, không thể tuỳ tiện vắng mặt, thậm chí chậm một bước cũng là lỗi nặng. Khi ấy, không chỉ là bị trừ tiền tiêu hàng tháng, mà có khi phải mất cả tính mạng.
Thiều Âm cài trâm, ngáp dài, rồi lên xe ngựa vào cung.
Nàng không thể đi cửa chính, nên dừng lại nơi cửa nách. Bước xuống xe ngựa, nàng thu liễm thần sắc mệt mỏi, lấy thẻ bài đeo bên hông đưa cho thị vệ xem.
Bọn thị vệ rõ ràng cũng từng nghe thoại bản mà tiên sinh kể, lặng lẽ nhìn nàng một hồi thật lâu.
Một người ho nhẹ, trao trả lại thẻ bài, cười nói: “Thiều công công đi thong thả, đêm qua tuyết lại rơi dày, trong cung đường trơn trượt, công công nên cẩn thận một chút.”
Thiều Âm gật đầu đáp lễ, rồi xoay người rời đi.
Phía sau, vẫn còn nghe được tiếng thị vệ đùa vui: “Quả nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-xuyen-thanh-thai-giam-ai-ngo-thanh-bao-boi-cua-hau-cung/2852691/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.