Ngoài cung, không khí so với trong cung lại lạnh hơn mấy phần, bởi trong hoàng cung, than hỏa luôn được chuẩn bị dồi dào, chưa từng để các cung điện chịu cảnh giá rét.
Song Thiều Âm lại cảm thấy, trong làn không khí ấy, chan chứa một vị tự do khó nói thành lời.
Nàng rất thích thứ khí lạnh lành lặn này, bởi nó đủ để giúp nàng giữ cho tâm trí thanh tỉnh, đầu óc sáng suốt.
Một ngày này qua đi, cũng coi như đã tròn một năm.
Vài ngày nữa là đến sinh nhật nguyên chủ, mà kỳ thực, cũng chính là sinh nhật của nàng.
Nguyên chủ năm nay vừa tròn mười bảy, còn Thiều Âm, đã hai mươi tư.
Trở về tòa nhà mà Hoàng Hậu ban cho, ma ma cùng nha hoàn đã sớm chuẩn bị chu tất cơm canh đón giao thừa.
Ma ma nói: “Hoàng Hậu nương nương cùng Quý phi nương nương đều có phái người tới trước, chỉ nhanh hơn công công một bước, đưa tới không ít ban thưởng cùng thức ăn.”
Thiều Âm mỉm cười: “Mọi người cùng nhau ăn đi, một mình ta cũng không thể ăn hết, mọi người cùng nhau đón giao thừa, cũng thêm phần náo nhiệt.”
Ma ma biết chủ tử nhà mình không phải kẻ kiêu căng, cười đáp: “Vậy thì nô tỳ xin tuân mệnh. Hoàng Hậu nương nương còn sai người đưa tới pháo trúc, đợi đến giờ Tý, liền có thể đốt pháo nghênh đón năm mới.”
Thực ra, Trân phi cùng Quý phi cũng đưa pháo tới, nhưng ai bảo nơi này là do Hoàng Hậu mua cho Thiều Âm, ngay cả ma ma cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-xuyen-thanh-thai-giam-ai-ngo-thanh-bao-boi-cua-hau-cung/2852703/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.