Thiều Âm đang muốn giải thích, muốn nói rõ với các vị nương nương rằng nàng thật ra không có sở thích gì đặc biệt, cũng không cảm thấy những ngày qua trong cung của các vị nương nương là không vui. Chỉ cần có thể hầu hạ bên cạnh bất kỳ ai, nàng đều cảm thấy đời mình có ý nghĩa. Các vị nương nương ấy, ai cũng là chủ tử nàng không thể thiếu.
Thế nhưng, lời còn chưa kịp nói ra, Quý phi đã lạnh lùng bật cười. Dung nhan diễm lệ của nàng, giữa gió tuyết càng thêm mị hoặc lòng người, khiến Thiều Âm bất giác toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Nụ cười nơi khóe môi Quý phi mang theo ý lạnh bén nhọn, ánh mắt nhìn Thiều Âm cũng tràn đầy ác ý, thậm chí đem những lời Lan tần vừa nói, toàn bộ đổ lên đầu nàng:
“Thế nào? Ngươi ở trong cung của bổn cung thật sự không vui? Bổn cung chưa từng dẫn ngươi ra ngoài giải sầu? Ôn tuyền sơn trang ngươi chẳng phải đã đi rồi sao? Ngươi rời khỏi cung của bổn cung, liền bắt đầu bôi nhọ bổn cung sau lưng? Ngươi có biết hạng nô tài như vậy, sẽ bị bổn cung bầm thây vạn đoạn?”
Thiều Âm thật muốn kêu oan một tiếng — nàng chưa từng nói qua những lời ấy. Dù trong lòng có thoáng nghĩ rằng thời gian ở trong cung Lan tần quả thật dễ chịu hơn đôi chút so với các vị nương nương khác, nhưng nàng thực sự chưa từng mở miệng nói ra.
Lan tần lúc này cũng có phần hoảng loạn. Nàng không ngờ chuyện mình khoe khoang lúc nãy lại trở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-xuyen-thanh-thai-giam-ai-ngo-thanh-bao-boi-cua-hau-cung/2852710/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.