Trời vẫn chưa sáng.
Trong xe ngựa, một trản đèn dầu hắt ánh sáng vàng nhạt lên gương mặt Thiều Âm, vừa đủ để Lương Phù Quân thuận tay điểm trang cho nàng.
Trong ánh sáng mờ mịt ấy, hơi thở quấn quýt, bàn tay Lương Phù Quân dừng trên đôi môi mềm mại của Thiều Âm.
Lúc này, nếu không làm gì thêm, thì chẳng phải sẽ phụ bạc không gian nhỏ hẹp, chật chội và thứ không khí mờ ám, kiều diễm giữa hai người hay sao?
Lương Phù Quân chậm rãi nghiêng người, hàng mi khẽ rũ xuống.
Thiều Âm theo bản năng nín thở, trong mắt chỉ còn thấy đôi môi mềm ấm của nàng.
Nàng chẳng nghe được gì, ngoài tiếng tim mình đập dồn dập.
Khoảnh khắc Quý thái phi tiến sát, trái tim trong lồng ngực Thiều Âm như muốn nhảy ra ngoài.
Nàng muốn tránh, nhưng trong khoảng không chật hẹp này, nàng có thể trốn đi đâu?
Thiều Âm đưa tay chống vào ngực Lương Phù Quân, khẽ nghiêng đầu, môi run rẩy:
“ Quý thái phi nương nương…”
Nghe giọng nàng như cầu khẩn, Lương Phù Quân chẳng những không giận, mà trong lòng còn dâng lên một thứ cảm giác kích động khó tả.
Ngón tay nàng siết chặt cằm Thiều Âm, giọng khẽ khàng mà không dung cự tuyệt:
“ Ngươi cũng biết những kẻ từng từ chối ta, hiện giờ kết cục thế nào chứ?”
Trái tim Thiều Âm đập càng lúc càng mạnh.
Nàng rũ mi, dù bị uy h**p vẫn bản năng run rẩy mà từ chối:
“ Nương nương… nô tỳ…”
Nhưng bàn tay áp trên môi nàng lại càng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-xuyen-thanh-thai-giam-ai-ngo-thanh-bao-boi-cua-hau-cung/2852731/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.