Ánh sáng mặt trời trải vàng khắp đất trời, len lỏi qua từng tán cây, xuân hoa nở rộ khắp nơi.
Lương Phù Quân nắm tay Thiều Âm, cùng nàng vừa thưởng ngoạn cảnh đẹp vừa dùng bữa sáng mà đám thị vệ mang lên núi.
Thiều Âm ngước nhìn sắc trời, ánh mắt rũ xuống, khóe mắt dừng nơi chiếc túi tiền bên hông. Tim nàng khẽ run, giọng nhẹ như gió: “Nương nương, thời gian không còn sớm.”
Lương Phù Quân hơi thu nụ cười, đưa mắt nhìn về xa, nơi núi non mờ ảo: “Ngươi… người nhà kia, chẳng lẽ không thể buông bọn họ, cùng ta ở bên nhau trọn một ngày sao?”
Nếu thật sự là người nhà, Thiều Âm còn điều gì tiếc nuối? Nhưng hiện tại đã chẳng còn là người nhà, trước mắt nàng là một nhóm người khác.
Bàn tay vô thức siết chặt chiếc túi tiền, trong lòng nàng dâng lên một vị chua xót. Ánh mắt nàng khẽ lay động, trong lòng lại nảy sinh chút dũng khí. Có những chuyện, nếu không thể nói rõ ràng, chỉ khiến tất cả đều tổn thương.
Thiều Âm vừa hé môi, sắc mặt Lương Phù Quân bỗng trở nên sắc bén. Nàng buông tay Thiều Âm, nhẹ đẩy một cái: “Đi thôi.”
Lời bị cắt ngang, Thiều Âm thoáng sững sờ.
“Ta biết ngươi vẫn chưa thể buông được người nhà.”
Lương Phù Quân lại nở nụ cười, thong thả bước đến đài ngắm cảnh, xoay người tựa lan can.
Nàng quay lưng về phía ánh sáng, nắng dừng trên vai áo, khiến Thiều Âm không nhìn rõ được ánh mắt. Chỉ thấy dáng người thướt tha kia đứng giữa nền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-xuyen-thanh-thai-giam-ai-ngo-thanh-bao-boi-cua-hau-cung/2852732/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.