Ngày hôm sau, ta nói Quách Gia với: “Ca ca, chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này. Viên Thiệu đích xác là đồ ngu đần, cũng không có nghĩa thủ hạ lão ta đều ngu cả, trong đám mưu sĩ của lão vẫn có nhân vật lợi hại, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất thôi!*” Quách Gia gật đầu nói phải, chúng ta vội vàng thu thập hành trang, rời khỏi Nghiệp thành. 
Sau khi rời thành, ta nói với Quách Gia: “Ca ca, thân thể huynh không tốt, hay là về nhà trước đi. Đệ muốn đi Toan Tảo nhìn một chút, xem có nhân vật anh hùng nào đáng để huynh đệ ta góp sức hay không.” 
Quách Gia lắc đầu: “Nơi đó nguy hiểm, đệ tuổi còn nhỏ, đừng nên mạo hiểm thì hơn.” 
Ta cười: “Ca ca, làm gì có bánh từ trên trời rơi xuống, vận mệnh của mình nhất định phải tự mình nắm lấy. Dù sao tự mình đạt được vẫn hơn nhận lấy từ người khác. Về phần đệ đệ, hì, đệ vẫn có biện pháp tự bảo vệ bản thân, huynh yên tâm đi, đệ sẽ không đi đánh nhau đâu. Nếu như ở đó không có người thích hợp, đệ đệ sẽ về quê tìm huynh, thế nào?” Chủ ý của ta là muốn đi gặp Tào Tháo. 
Quách Gia ngẫm nghĩ: “Thôi vậy, dù sao huynh cũng nói không lại đệ. Toan Tảo là căn cứ phạt Đổng, cũng sẽ không xảy ra chiến sự, đệ đi cũng tốt. Vi huynh sẽ ở quê nhà chờ đệ là được. Nhớ kỹ, nhất định phải tùy cơ ứng biến, không được mạo hiểm. Trong thời loạn lạc, không phải lúc nào cũng giảng 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/801999/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.