Dương Trúc ở nhà Nghiêm Duệ đến tận cuối tuần.
Nhắc đến cũng hơi mất mặt, nguyên nhân là cậu sợ gặp Dương Mai. Từ trước đến giờ cậu không phải người giỏi kiểm soát cảm xúc, bây giờ biết Dương Mai lại đang âm thầm quan tâm mình… Nhỡ đâu vừa gặp nhau, cậu sợ bản thân kích động quá, đến cả quà sinh nhật của Dương Mai cũng không kìm được mà tặng luôn thì phải làm sao? Tặng quà sớm thì sao còn có cảm giác nghi thức?
Đến giờ tự học tối chủ nhật, cậu mới gọi tài xế đón về nhà.
Ra đến cổng trường, cậu túm áo Nghiêm Duệ hỏi: “Bây giờ mặt em có đỏ không?”
Tối muộn vốn dĩ chẳng thấy rõ sắc mặt, Nghiêm Duệ đáp: “Không.”
Dương Trúc điều chỉnh lại hô hấp của mình, còn đỏm dáng vuốt tóc lại, vừa ý rồi, cậu còn quấn lại chiếc khăn quàng lộn xộn của mình lần nữa, vuốt phẳng nếp nhăn tay áo cho đều nhau, làm vài nắm đấm võ thuật, lúc này mới hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra.
Vô cùng khí thế tiến đến trước con xe, mở cửa xe ra, đặt mông ngồi vào.
Sau đó không nói năng gì cả.
Dương Trúc siết chặt nắm đấm của mình, lén nuốt vài ngụm nước bọt. Cậu trộm nhìn Dương Mai qua gương chiếu hậu, Dương Mai cũng không ngẩng đầu lên, vẫn luôn nghịch điện thoại di động, ánh sáng trắng hắt lên gương mặt cô, làm nổi bật sắc mặt tái nhợt.
…Ma nữ.
Dương Trúc tưởng tượng trong đầu, sau đó tự bản thân thấy buồn cười, phụt cười thành tiếng.
Cậu hắng giọng, ra chiều mình chẳng để ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loi-an-noi-cuc-suc-am-bao-dan/2864505/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.