Mấy ngày liền trong cơn mơ của tôi đều xuất hiện hai từ “tàn phế” mà bố đã nói, giấc mơ của tôi trở nên thật nặng nề.
Đến khi tôi hoàn toàn tỉnh táo lại thì mới phát hiện ra tôi hoàn toàn là một đứa vô công rồi nghề. Mỗi lần gọi điện thoại cho anh tôi đều nhận được câu trả lời: anh bận lắm.
“Hừ, bận là cái cớ gì thế?” Tôi nói với cái ao cá nơi chúng tôi chia tay khi xưa.
Bây giờ là kì nghỉ đông, ven bờ cái ao rộng lớn chỉ có một mình tôi, lá rơi lác đác, còn lòng tôi man mác.
Tuy đã đến mùa xuân nhưng khí trời vẫn chẳng có vẻ gì đã vào xuân cả, mặt ao không ngờ vẫn đóng một lớp băng mỏng.
Tôi không kìm được đưa chân ra, định nghịch mặt băng một chút. Ai ngờ chân tôi lại sa hẳn xuống.
Lạnh quá …..
Tôi hít sâu một hơi, dưới phản ứng trì độn của tôi,ống quần và giày đã ngấm đầy nước.
“Cả mày cũng bắt nạt tao, mày chẳng phải chỉ là một cái ao cá thôi sao? Mày tưởng mày là tên họ Bạch kia chắc!” Tôi tức điên rút phăng cái chân đầy bùn ướt.
“Hu …..” Tủi thân …. Tôi tủi thân phát khóc rồi.
“Ai đấy?” Tôi nức nở, nước mắt làm nhòe đôi mắt khiến tôi nhìn không ra là ai gọi điện đến.
“Phiên Nhiên? Em … đang khóc hả?” Là tiếng cái tên đáng ghét cứ mãi không chịu xuất hiện.
“Em khóc đấy, em rớt xuống ao cá rồi, đều tại anh!” Tôi tìm được một cái cớ cực hay cho sự hậu đậu của mình.
“Ao cá?!” Rốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loi-chia-tay-ngay-1-thang-4/1707006/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.