Tôi tỏ tình với hot boy của trường, anh ấy đáp:
“Hẹn gặp ở tháp Đỉnh Phong.”
Tôi lại nghe thành:
“Hẹn gặp ở đỉnh cao.”
Tưởng bị từ chối khéo, tôi lao vào học hành ngày đêm, quyết tâm chứng minh bản thân.
Cuối cùng, vào ngày anh ấy giành giải quán quân trong một cuộc thi lớn, tôi cũng nhận được giải thưởng của mình.
Lúc được cử đi phỏng vấn anh, tôi cố tình hỏi:
“Hồi cấp ba, anh từng hứa hẹn gì với ai chưa?”
Hot boy nghiến răng nghiến lợi:
“Từng bị lừa đứng chờ ở tháp Đỉnh Phong cả đêm.”
1.
Trước ngày thi đại học vài hôm.
Có một nhóm em gái lớp dưới đến lớp tỏ tình với Lục Trầm.
Tôi đang thu dọn sách vở, không hiểu sao cũng lẩm bẩm một câu: “Tôi cũng thích anh.”
Đám đông đang ồn ào bỗng nhiên im bặt.
Nhận ra có gì đó sai sai, tôi ngẩng đầu lên.
Cả đám, bao gồm cả Lục Trầm, đều nhìn tôi đầy bất ngờ.
Trong lúc ngại ngùng, tôi liếc thấy cuốn truyện tranh trong tay cô em gái và cây bút trong tay anh ấy.
Lúc này tôi mới nhận ra họ không nói về kiểu “thích” như tôi tưởng.
Quả nhiên, cô em gái ngọt ngào hỏi: “Chị cũng thích truyện tranh mà anh Lục Trầm vẽ à?”
Tôi nhìn đôi tay trống không của mình, bắt đầu bịa: “Ừ, đúng rồi! Chị siêu thích luôn, cái… khụ…”
Không nghĩ ra gì thêm, tôi đành giả vờ ho khan.
Tôi từng vẽ anh ấy, nhưng chưa bao giờ xem tranh anh ấy vẽ!
Có lần tình cờ nhặt được sổ phác thảo của anh, nhưng chưa kịp mở ra thì anh ấy đã lấy lại.
2.
Những cô em gái tưởng rằng mình vừa có thêm một đồng minh, vui mừng ra mặt.
Liên tục hỏi: “Chị đã xem tới trang nào rồi? Nhân vật nào là chị thích nhất?”
Tôi há miệng nhưng mãi không nói được câu nào cho ra hồn.
Bất cẩn bắt gặp ánh mắt của Lục Trầm.
Anh ấy khoanh tay, dựa lưng vào ghế, thản nhiên nhìn tôi cười.
Đôi mắt ấy, dịu dàng đến mức nhìn chó mèo cũng sâu sắc, như thể đã đọc thấu mọi suy nghĩ của tôi nhưng lại lười vạch trần.
Anh ấy chỉ đang chờ xem tôi chống chế tới mức nào.
Cuối cùng, một cô em gái dũng cảm hỏi: “Chị không phải thích anh Lục Trầm, vừa tỏ tình đúng không?”
Mấy cô khác chợt nhận ra, che miệng hét lên: “Aaa, tự nhiên em muốn đẩy thuyền quá!”
Mặt tôi đỏ bừng.
Lúc nãy hùng hổ bao nhiêu, giờ nhút nhát bấy nhiêu.
Tôi giả vờ nghiêm túc: “Haha… đúng vậy, chị thích anh Lục Trầm, nhưng chỉ là kiểu bạn bè thôi nhé. Không được yêu sớm đâu!”
Những cô em gái đều là cáo già, nhìn nhau một cái rồi che miệng chạy biến.
Chỉ còn lại tôi và anh ấy.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.