Triệu Thanh Các vốn đã là người rất khó nhìn thấu, trên thế giới này, nếu anh thực sự muốn ngăn cách một người, thì người đó sẽ không bao giờ có thể tiến gần thêm dù chỉ nửa bước.
Việc Trần Vãn có thể khác biệt so với những người khác, có thể biết được thói quen, sở thích và suy nghĩ của Triệu Thanh Các không phải vì cậu quá thông minh, quá tinh tế hay giỏi quan sát. Cho dù có là như thế, lý do căn bản nhất vẫn là vì sự dung túng, ngầm chấp nhận và chân thành của Triệu Thanh Các.
Mất đi đặc quyền, đồng nghĩa với việc như bao người khác.
Nhịp thở của Trần Vãn bắt đầu dồn dập.
Triệu Thanh Các nhìn cậu đang hoàn toàn mất kiểm soát, nhưng anh vẫn thờ ơ, không tức giận, cũng không trách móc, chỉ bình tĩnh nói: "Trần Vãn, em không cần phải đau khổ."
"Vì em đã đối xử với tôi như thế này mà."
"Bắt đom đóm cho tôi, đánh được cây thông Noel, tặng tôi mẫu đơn và cẩm tú cầu, em nói rằng em mong tôi vui vẻ."
"Nhưng tôi chưa từng thấy vui vẻ."
"Trần Vãn."
"Hôm nay là ngày tôi buồn nhất."
Viền mắt Trần Vãn đỏ lên.
Triệu Thanh Các nói rằng anh không thích, Trần Vãn không khóc.
Nhưng Triệu Thanh Các nói rằng anh không vui.
Anh không vui.
Cơn đau nhói lan tỏa một cách rõ ràng trong tim Trần Vãn.
Triệu Thanh Các không có ý định an ủi.
Thuần phục Trần Vãn, dỗ dành, dụ dỗ hay chỉ dạy, tất cả đều đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loi-hoi-dap-cua-keanu-reeves-thanh-minh-coc-vu/2705243/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.