🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Triệu Thanh Các lặng lẽ nghe Trần Vãn nói không mạch lạc, lải nhải hết chuyện này đến chuyện khác nhưng không cắt ngang. Bàn tay rộng lớn của anh trong đêm đông liên tục truyền đến hơi ấm, giọng nói bình thản: “Không sao cả, tôi sẽ giúp em trông chừng bà ấy, sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.”

 

Ban đầu, Triệu Thanh Các vốn không định để Trần Vãn gặp lại Tống Thanh Diệu quá nhiều, nhưng nhìn bóng lưng cô đơn của cậu, cuối cùng vẫn nói: “Khi nào em muốn gặp bà ấy, tôi sẽ đưa em đi.”

 

Triệu Thanh Các không giống Trần Vãn, nếu là anh, với những người đã từng bỏ rơi mình, anh sẽ không bao giờ đặt một tia hy vọng nào nữa.

 

Thế nên giữa anh và ba mẹ, giữa anh và Triệu Mậu Tranh từ lâu đã không còn bất kỳ vướng mắc nào.

 

Nhưng Trần Vãn thì khác, cậu vốn mềm lòng, đáng được bảo vệ, không nên đối xử quá tàn nhẫn.

 

Trần Vãn quay đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy sáng rực.

 

Phía xa, những tòa nhà và ánh đèn đã được điểm tô sắc đỏ của năm mới, Triệu Thanh Các lại nói: “Nếu em muốn thì năm mới có thể đi gặp bà ấy.”

 

Trần Vãn cảm thấy anh đang dỗ mình như dỗ trẻ con, bật cười khe khẽ.

 

“Không cần đâu,” Cậu nói, “Chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên, không cần ép buộc.”

 

Lồ ng ngực Triệu Thanh Các và hơi thở của anh đều rất ấm áp. Trần Vãn túm lấy tay áo anh, trong lòng khẽ thở dài, hỏi: “Triệu Thanh Các, thực ra anh không ghét chó, đúng không?”

 

“Hửm?”

 

“Em nhìn thấy rồi, hôm đó.”

 

Hôm đó, trong phòng của Tống Thanh Diệu, qua ô cửa sổ.

 

Triệu Thanh Các dựa vào chiếc Rolls-Royce chờ cậu, một con chó nhỏ lảo đảo đi ngang qua. Nó không sạch sẽ lắm, nhưng anh để mặc nó quấn quýt dưới chân rất lâu mà không hề xua đuổi, sắc mặt cũng không có chút khó chịu nào.

 

Hoàn toàn khác với lần họ gặp con chó chăn cừu Đức ở cảng Victoria.

 

“Ừm,” Triệu Thanh Các thẳng thắn đáp, “Không ghét.”

 

Triệu Thanh Các chưa bao giờ kể với Thẩm Tông Niên hay Đàm Hựu Minh về chuyện của Bozhu, nhưng với Trần Vãn thì có thể.

 

“Hồi nhỏ tôi từng nhặt được một con trông hơi giống vậy, nhưng sau đó bị người ta xử lý rồi.”

 

Trần Vãn im lặng một lúc, dù Triệu Thanh Các nói rất nhẹ nhàng, cậu vẫn đoán được nguyên nhân và kết quả, lòng không khỏi chùng xuống.

 

Cậu nghiêng người về phía anh, đề nghị: “Vậy chúng ta nuôi một con khác đi, nhỏ thôi, giống con hôm đó bên đường ấy, đầu tròn tròn, loại đó em không sợ.”

 

“Rảnh rỗi có thể dắt nó đi dạo ở cảng Victoria, hoặc cuối tuần leo núi Thái Bình, anh bơi còn em sẽ trông nó, giúp anh bấm giờ.”

 

Triệu Thanh Các nhìn cậu một lúc rồi nói: “Không cần đâu.”

 

“Tôi có một con rồi.”

 

Trần Vãn sững người, sau đó hiểu ra, nhẹ nhàng gật đầu: “Được thôi, em đồng ý.”

 

Đến lượt Triệu Thanh Các ngẩn ra, quay đầu đi, bất lực bật cười.

 

.

 

Tháng mười hai chính thức khép lại, năm mới, trang bìa số đầu tiên của tạp chí tài chính uy tín lâu đời nhất Hải Thị xuất hiện dòng tiêu đề lấp lánh ánh vàng: [Đèn đuốc rực rỡ như minh châu tại bến cảng Vịnh Bảo Lê, ngài Triệu cùng bạn thân tổ chức roadshow quốc tế, khiến người người đỏ mắt.]

 

Điểm dừng chân đầu tiên của roadshow là Manchester. Tại sân bay, Từ Chi Doanh và Phương Gián hội ngộ cùng Triệu Thanh Các và Trần Vãn rồi cùng nhau đáp chiếc Bombardier của anh bay vượt đại dương.

 

Năm mới đến nhưng Phương Gián vẫn như cũ, chìm đắm trong học thuật, xuề xòa lôi thôi. Nghe nói Triệu Thanh Các đã cử thư ký đưa hắn đi may đo trang phục cho cả tháng roadshow, vị tiến sĩ Phương vô tình biết được số tiền chỉ là con số lẻ thì đau lòng kêu trời, than thở thói xa hoa lãng phí, nói rằng nếu số tiền này dùng vào nghiên cứu khoa học thì biết bao nhiêu điều tốt đẹp sẽ thành hiện thực.

 

Gần đây, nhờ dự án Vịnh Bảo Lê mà danh tiếng của Từ Chi Doanh lên như diều gặp gió, trong cuộc tranh quyền của gia tộc cũng giành thế thượng phong, đá hai người anh xuống đài, càng thêm hăng hái.

 

Khi cả nhóm chờ bay trong phòng VIP, Triệu Thanh Các bất ngờ nghiêng đầu, hạ giọng hỏi Trần Vãn: “Sao em biết tôi sẽ ra từ cổng B3 khi về nước?”

 

Trần Vãn thoáng sững sờ rồi lập tức hiểu ra, bật cười bất đắc dĩ: “Rốt cuộc Trác Trí Hiên đã bán đứng em triệt để đến mức nào rồi?”

 

Triệu Thanh Các nhướng mày: “Xem ra tình bạn bền chặt của hai người cũng chỉ đến thế thôi.” Với cái miệng của Trác Trí Hiên, thậm chí không cần ai đe dọa hay dụ dỗ đã khai sạch.

 

“…” Trần Vãn nhận ra một tầng ý nghĩa khác trong lời anh, thấy buồn cười, dứt khoát nói thẳng: “Không chỉ lần này đâu, lần trước báo chí đưa tin anh bị tập kích ở Ý, suýt nữa em đã lập tức bay sang.”

 

Triệu Thanh Các không nói gì, nhưng ánh mắt như thể đang bảo “Nói tiếp đi.”

 

Nếu là trước đây, có lẽ Trần Vãn sẽ thấy hơi ngại, cảm giác như mình là một kẻ cuồng theo dõi đáng sợ. Nhưng bây giờ, nếu Triệu Thanh Các thích nghe thì cậu sẽ thoải mái kể cho anh: “Anh cũng biết mà, đám phóng viên của Hải Thị vô cùng thiếu đạo đức, giật tít kịch liệt, bóp méo sự thật, cố tình gây sốc.”

 

Trần Vãn hơi tức giận: “Lúc thì nói anh bị thương nặng phải cắt cụt chi, lúc lại bảo anh trúng đạn ở ngực trái, tính mạng nguy kịch.”

 

Triệu Thanh Các chỉ bị xước nhẹ ở cánh tay: “…”

 

“Hẳn là Minh Long đã nhanh chóng dập tin, sau đó đám phóng viên lá cải kia liền im bặt, không nhắc đến chuyện này lấy một chữ. Lúc đó em thực sự ăn không ngon ngủ không yên.” Trần Vãn nhớ lại những ngày tháng thấp thỏm đó, giữa chân mày vẫn còn cau lại, “Nếu không phải lúc em đi làm thủ tục visa, Trác Trí Hiên nói anh rất an toàn thì em đã bay qua thật rồi.”

 

Khóe môi Triệu Thanh Các khẽ cong lên một cách khó nhận ra, nhưng nét mặt vẫn hờ hững, chỉ nhàn nhạt nói: “Mấy tờ báo đó đúng là không đáng tin.”

 

“Này hai vị…” Từ Chi Doanh ngồi đối diện cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tháo kính râm cài l3n đỉnh đầu, đầy ẩn ý nhìn Triệu Thanh Các và Trần Vãn, “Những tin khác của giới báo Hải Thị có thể không chính xác, nhưng tôi thấy tin về hai người thì có vẻ rất sát thực tế đấy.”

 

Vốn dĩ quan hệ giữa cô và Triệu Thanh Các chỉ dừng lại ở mức đối tác làm ăn thông thường. Triệu Thanh Các ít nói, bình thường ngoài công việc ra họ cũng chẳng tán gẫu gì nhiều, nhưng mỗi khi có Trần Vãn ở đó, bầu không khí luôn thoải mái hơn, mà cậu cũng không quá nghiêm nghị, thế nên cô mới mạnh dạn nói đùa như vậy.

 

“Nào là ‘Thái tử gia si mê Thiển Loan, bí mật hẹn hò ba ngày hai đêm’, hay ‘ngài Triệu làm từ thiện ở Thái tử Đông, chu đáo tặng phóng viên vài chai nước’.”

 

“Đến mẹ tôi còn hỏi có thật không đấy. Bạn đánh mạt chược của mẹ tôi biết tôi phụ trách dự án Vịnh Bảo Lê, bảo nếu tôi không làm dự án này thì bà ấy cũng chẳng có mối quan hệ nào để chơi bài cùng, bà ấy bị người ta bảo là keo kiệt, không có tình nghĩa.”

 

Triệu Thanh Các và Trần Vãn: “…”

 

Phương Gián nhìn đám người này tán dóc tám chuyện mà thấy khó chịu, liền cầm sơ đồ đo đạc bước tới, nghiêm khắc như thầy giáo kéo tai học trò: “Này, mấy người đừng nói mấy chuyện vô bổ nữa. Tôi phải nhắc lại lần nữa về chỉ số ô nhiễm, sau này mấy tổ chức bảo vệ môi trường nhất định sẽ vin vào điểm này mà công kích chúng ta…”

 

.

 

Sắp đến giờ lên máy bay, Triệu Thanh Các bỗng nói: “Hôm tốt nghiệp, tôi cũng xuất phát từ cửa lên máy bay phía trước.”

 

Cửa số 37, lối lên chuyến bay quốc tế.

 

Trần Vãn nhìn anh, da đầu hơi tê dại, lẩm bẩm: “Biết là Trác Trí Hiên bán đứng em rồi, nhưng không ngờ lại bán sạch đến thế.”

 

Nhìn vẻ mặt cậu, Triệu Thanh Các cuối cùng cũng hài lòng.

 

Tiếng động cơ gầm rú vang vọng khi máy bay lao vút lên tầng mây, Trần Vãn nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng cậu nghe thấy tiếng Triệu Thanh Các nắm lấy tay mình, giọng trầm thấp: “Sau này, để tôi tiễn em.”

 

Trần Vãn mỉm cười, giữa trời cao vạn dặm, cậu siết chặt tay anh.

 

.

 

Triệu Thanh Các đã từng trải qua rất nhiều buổi roadshow, nhưng đây là lần đầu tiên có Trần Vãn bên cạnh.

 

Anh vẫn ở phía sau hậu trường như cũ, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Trần Vãn bước vào vùng ánh sáng rực rỡ của ống kính, chỉ cần Trần Vãn quay đầu, cậu sẽ thấy ánh mắt bình tĩnh của anh.

 

Buổi roadshow đầu tiên, nói thuận lợi thì cũng đúng, mà nói trắc trở thì cũng không sai.

 

Trước tiên là màn phản công mạnh mẽ của Từ Chi Doanh, một nữ doanh nhân tài giỏi không kém bất kỳ đấng mày râu nào trong thương trường. Cô đã đanh thép đáp trả một phóng viên Canada, người mỉa mai rằng cô có thể đảm nhận vị trí giám đốc PR của dự án khổng lồ như Vịnh Bảo Lê có phải là nhờ mối quan hệ thân thiết với ngài Triệu hay không.

 

Sau đó, cô thẳng thắn châm chọc một gã nhà báo râu rậm khi hắn ta đặt câu hỏi cũ rích về cách cô cân bằng giữa công việc và cuộc sống hôn nhân trong tương lai.

 

Trần Vãn khẽ cười.

 

Tiếp đó là Phương Gián, người đã biến phần chất vấn của một phóng viên Mỹ nghi ngờ trình độ khoa học của họ chưa đạt tiêu chuẩn quốc tế thành một bài giảng cao cấp về dòng hải lưu kéo dài tận nửa tiếng, từ công nghệ đo kiểm dòng chảy đến tự động hóa trong khai thác biển sâu…

 

“…”

 

Gặp phải Phương Gián, đám phóng viên rắc rối chẳng khác nào kẻ dốt nát gặp phải thầy đồ. Những câu hỏi bóng gió, những màn đánh tráo khái niệm hay cãi cùn đều bị vị tiến sĩ này dùng lý luận vật lý cao siêu đánh gục.

 

Vậy nên, họ lại chuyển mục tiêu sang Từ Chi Doanh.

 

Đối với sự công kích cố tình gây khó dễ từ truyền thông nước ngoài, Trần Vãn không bất ngờ. Cuộc đối đầu trong tương lai chủ yếu vẫn là cuộc chiến tài nguyên, dự án Vịnh Bảo Lê không chỉ là một dự án trọng điểm trong nước, mà ngay cả trên phạm vi quốc tế cũng là một công trình quy mô lớn đáng để các bên phải dè chừng.

 

Hơn nữa, việc Minh Long hợp tác với nội địa đã tạo áp lực lớn đối với các nhà đầu tư nước ngoài, ảnh hưởng đến sự ổn định của thị trường chứng khoán và tỷ giá ngoại hối.

 

Khi đến lượt Trần Vãn phát biểu, một phóng viên nước ngoài khác tiếp tục đặt câu hỏi nhạy cảm, yêu cầu cậu so sánh ưu thế giữa bằng sáng chế công nghệ của Minh Long và một công nghệ độc quyền của một quốc gia khác. Đồng thời, người này cũng truy vấn về tác động của dự án này đối với hệ sinh thái biển và môi trường của các nước láng giềng.

 

Không khí bỗng trở nên vi diệu.

 

Trợ lý riêng cúi xuống hỏi Triệu Thanh Các: “Có cần liên hệ trước với cấp trên không ạ?”

 

Triệu Thanh Các nhìn Trần Vãn, đáp: “Không cần.”

 

Dưới ánh đèn rực rỡ, Trần Vãn bình thản cầm lấy micro, cất giọng rõ ràng: “Thưa anh bạn phóng viên, công nghệ khảo sát biển sâu của chúng tôi là công nghệ đầu tiên giải quyết được các bài toán quan trọng như định vị động lực ở vùng nước sâu và nông, cũng như nền tảng nổi chính trong công nghệ khai thác biển sâu. Dù là công nghệ xây dựng mô-đun hay vận hành đáy biển, chúng tôi đã hoàn toàn bước vào ‘Kỷ nguyên nước siêu sâu’.”

 

“Toàn thời gian, toàn hải vực, năng lực thi công nổi, mức độ khó khăn trong vận hành và độ phức tạp kỹ thuật của chúng tôi đã liên tục đứng đầu bảng xếp hạng quốc tế suốt mười năm qua, đồng thời công nghệ này đã được đưa vào sử dụng thực tiễn. Trong những năm gần đây, chúng tôi cũng đã hợp tác sâu rộng với nhiều quốc gia thành viên trong lĩnh vực phát triển và bảo vệ đại dương, đạt được những thành tựu xuất sắc. Đây là kết quả mà tất cả các quốc gia đều nhìn thấy rõ, không thể bị phủ nhận, cũng xin đừng đánh tráo khái niệm.”

 

Cậu nói với giọng điệu không nặng nề nhưng đầy chắc chắn.

 

Giữa những ánh đèn flash chói lóa, giữa dòng người có đủ màu da, ánh mắt của Trần Vãn chạm phải cái nhìn của Triệu Thanh Các.

 

Mười hai năm trước, cậu đứng dưới sân khấu, ngước lên nhìn Triệu Thanh Các, nghiêm túc lắng nghe từng bài thi đấu và từng bài phát biểu của anh.

 

Mười hai năm sau, nơi đất khách quê người, Triệu Thanh Các ngồi dưới sân khấu nhìn cậu, ánh mắt trầm ổn, chuyên chú.

 

Tim cậu khẽ rung động. Trong khoảnh khắc này, tất cả đều không thể diễn tả thành lời.

 

Ánh đèn sân khấu phủ lên người Trần Vãn một vầng sáng vàng óng, cậu thay mặt Triệu Thanh Các nói với thế giới:  “Dự án Vịnh Bảo Lê không chỉ là cơ hội thúc đẩy và khai phá công nghệ khoa học biển mà còn là một trợ lực cho việc bảo vệ hệ sinh thái đại dương, đồng thời là cầu nối cho sự hợp tác kinh tế khu vực châu Á – Thái Bình Dương.”

 

“Chúng tôi luôn tuân theo nguyên tắc hợp tác cùng có lợi, cam kết sử dụng và bảo vệ tài nguyên biển một cách khoa học. Đây là trách nhiệm xã hội không thể chối bỏ của dự án Vịnh Bảo Lê, cũng là mục tiêu không ngừng theo đuổi của đội ngũ nghiên cứu khoa học của chúng tôi.”

 

Khi lời nói kết thúc, các phóng viên trong nước đã chủ động dẫn đầu tràng pháo tay.

 

Từ khoảnh khắc đó, Trần Vãn trở nên nổi tiếng sau một lần.

 

Giữa muôn vàn tiếng vỗ tay, cậu chỉ nhìn thấy đôi mắt tĩnh lặng của Triệu Thanh Các.

 

Ống kính, ánh đèn flash, những khẩu súng truyền thông, họ đối diện nhau trong biển người và những tràng vỗ tay không dứt, chẳng cần nói gì thêm nhưng mọi thứ đã nói hết rồi.

 

Trong suốt một tháng roadshow, danh tiếng của Trần Vãn vang xa khắp bờ Tây đại dương. Gương mặt mang vẻ đẹp như tranh thủy mặc Giang Nam nhanh chóng trở thành gương mặt yêu thích của các ống kính truyền thông tài chính quốc tế.

 

Mỗi buổi diễn thuyết, Triệu Thanh Các đều ngồi dưới sân khấu vỗ tay cho cậu.

 

Những bông hoa và những tràng vỗ tay mà tuổi trẻ cậu chưa từng có, tất cả đều được Triệu Thanh Các bù đắp lại.

 

Sau buổi roadshow cuối cùng, Phương Gián nhận được một bó hồng môn, tượng trưng cho sự nghiệp học thuật thăng hoa, Từ Chi Doanh nhận một bó hoa cúc đại đóa, biểu trưng cho sự nghiệp vững chắc và phát đạt.

 

Trần Vãn ôm bó mẫu đơn và tú cầu của mình, nhìn sang hoa của những người khác, khẽ cong đôi mắt, hỏi Triệu Thanh Các: “Anh chọn à?”

 

“Ừm.”

 

Cậu nhìn anh, cười đầy dung túng: “Anh học em à?”

 

Triệu Thanh Các đáp: “Tôi nghĩ em thích.”

 

Trần Vãn không trả lời ngay, chỉ nhìn anh một lúc rồi đột nhiên tiến gần một bước, thu lại nụ cười, thấp giọng nói: “Nếu vậy, Triệu Thanh Các, em sẽ nói cho anh biết một bí mật mà ngay cả Trác Trí Hiên cũng không biết.”

 

Triệu Thanh Các khẽ nhướng mày.

 

“Năm lớp 11, trong cuộc thi bơi lội đó, anh phá kỷ lục, em đã từng tặng anh một bó hoa.”

 

“Không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là chúc mừng anh.”

 

“Mẫu đơn trắng tượng trưng cho sự chân thành, còn tú cầu hồng đại diện cho sự viên mãn.”

 

“Em hy vọng rằng anh sẽ luôn thành công và trọn vẹn trong mọi việc mà anh làm.”

 

Triệu Thanh Các lặng lẽ nhìn cậu, không biết đang nghĩ gì.

 

Trần Vãn buồn cười, lại nói tiếp: “Nhưng mà, khi đó đúng lúc có người tỏ tình với anh, anh tưởng bó hoa đó là của người ta, liền đưa cho người đó.”

 

“…” Nhìn nụ cười của cậu, Triệu Thanh Các nắm lấy tay cậu, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

 

“Không cần,” Trần Vãn nâng bó hoa trong tay lên, nói, “Em đã nhận lại rồi.”

 

Triệu Thanh Các siết chặt tay cậu, nhét vào túi áo khoác của mình.

 

Bước ra từ khu tài chính, Manchester đang có một trận tuyết lớn.

 

Trần Vãn cũng giống như nhiều người miền Nam, thích tuyết. Nhưng Hồng Kông không có tuyết, quanh năm chỉ có mùa hè.

 

Triệu Thanh Các không gọi tài xế đến đón. Căn hộ của họ không quá xa, anh quấn chặt khăn quàng cổ cho Trần Vãn, mở một chiếc ô màu sẫm, cùng cậu đi ngang qua công viên Lincoln.

 

“Đây là nơi tổ chức họp báo cho thương vụ thu mua xuyên quốc gia đầu tiên của anh.”

 

Trần Vãn chỉ về tòa nhà không xa phía trước.

 

Triệu Thanh Các kéo chặt khăn quàng cổ cho cậu, cúi đầu nhìn cậu, không nói gì.

 

“Kia kìa.” Bước đến trước một hội trường, Trần Vãn nói: “Anh từng bị chụp lén ở đây.”

 

“Vậy sao?”

 

“Đúng thế.” Trần Vãn khẳng định chắc chắn. “Chắc là anh đến tham gia Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Vành đai Thái Bình Dương năm đó.”

 

Trước khi xảy ra vụ ám sát ở Ý, lịch trình và tung tích của Triệu Thanh Các vẫn chưa quá bí ẩn.

 

Những gì cậu muốn biết, cậu luôn có cách tìm ra.

 

“Còn em?” Triệu Thanh Các thản nhiên hỏi.

 

“Gì cơ?”

 

“Lúc đó, em đang làm gì?”

 

“Em lúc đó à…” Trần Vãn nhớ lại. “Đang dò hỏi tin tức về anh từ Trác Trí Hiên.”

 

“Mỗi ngày đều theo dõi tạp chí tài chính và tin tức.”

 

“Sau đó, lên ý tưởng và chuẩn bị thành lập Khoa Tưởng.”

 

Những chuyện như chạy đôn chạy đáo để huy động vốn, tiệc tùng xã giao, say rượu thâu đêm… Trần Vãn không nhắc tới, nhưng Triệu Thanh Các cũng đoán được.

 

Những khoảnh khắc mà anh đã bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ mãi mãi.

 

Anh dừng bước, kéo Trần Vãn lại gần, hạ thấp chiếc ô, che khuất cả hai người, cúi đầu hôn cậu.

 

Tuyết rơi lặng lẽ xuống mặt ô, dưới tán ô, thế giới như lặng im. Triệu Thanh Các kéo cậu vào trong chiếc áo khoác dài của mình, hôn cậu sâu, rất sâu, sâu đến mức Trần Vãn cảm thấy dường như Triệu Thanh Các đã yêu cậu rất, rất nhiều năm rồi.

 

Khi trở về căn hộ, Trần Vãn cắm hoa vào bình. Triệu Thanh Các bước đến trước mặt cậu, đưa một tập tài liệu và nói: “Xem thử đi?”

 

Nhưng anh lập tức nói rõ: “Không phải để chúc mừng roadshow thành công đâu.”

 

Đây vốn dĩ là món quà anh đã định tặng từ trước, chỉ là dạo gần đây quá bận rộn, đến giờ mới có thời gian đưa cho cậu.

 

Trần Vãn mở ra xem, sững người.

 

“Anh biết à?”

 

Triệu Thanh Các nhướng mày.

 

“Tôi thấy em đứng bên ngoài câu lạc bộ bắn súng của Tần Triệu Đình, giúp cậu nhóc đó nhặt chai lọ.”

 

Sau đó, Trần Vãn bắt đầu tài trợ cho cậu bé ấy.

 

Vậy nên, Triệu Thanh Các đã thành lập một quỹ từ thiện.

 

Trần Vãn cầm xấp tài liệu đọc một lúc, không rõ Triệu Thanh Các đã bắt đầu chuẩn bị chuyện này từ khi nào.

 

Sau khi Hải Thị ban hành quy định tài chính mới nhằm ngăn chặn việc lợi dụng quỹ từ thiện để rửa tiền, việc thành lập một quỹ từ thiện ngày càng khó khăn, không chỉ đơn giản có tiền là làm được.

 

Trần Vãn khẽ động lòng, hỏi: “Vậy lúc đó anh ở đâu? Sao em không nhìn thấy anh?”

 

Triệu Thanh Các gật gù: “Có lẽ vì em mải trò chuyện với Tần Triệu Đình, không thấy cũng bình thường thôi.”

 

“…” Trần Vãn dở khóc dở cười. “Triệu Thanh Các, hôm đó anh đã chĩa súng về phía em đấy.”

 

“…”

 

Lời tác giả:

 

Đến đây nào, cùng lật lại chuyện cũ đi!
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.