Triệu Thanh Các lặng lẽ nghe Trần Vãn nói không mạch lạc, lải nhải hết chuyện này đến chuyện khác nhưng không cắt ngang. Bàn tay rộng lớn của anh trong đêm đông liên tục truyền đến hơi ấm, giọng nói bình thản: “Không sao cả, tôi sẽ giúp em trông chừng bà ấy, sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.”
Ban đầu, Triệu Thanh Các vốn không định để Trần Vãn gặp lại Tống Thanh Diệu quá nhiều, nhưng nhìn bóng lưng cô đơn của cậu, cuối cùng vẫn nói: “Khi nào em muốn gặp bà ấy, tôi sẽ đưa em đi.”
Triệu Thanh Các không giống Trần Vãn, nếu là anh, với những người đã từng bỏ rơi mình, anh sẽ không bao giờ đặt một tia hy vọng nào nữa.
Thế nên giữa anh và ba mẹ, giữa anh và Triệu Mậu Tranh từ lâu đã không còn bất kỳ vướng mắc nào.
Nhưng Trần Vãn thì khác, cậu vốn mềm lòng, đáng được bảo vệ, không nên đối xử quá tàn nhẫn.
Trần Vãn quay đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy sáng rực.
Phía xa, những tòa nhà và ánh đèn đã được điểm tô sắc đỏ của năm mới, Triệu Thanh Các lại nói: “Nếu em muốn thì năm mới có thể đi gặp bà ấy.”
Trần Vãn cảm thấy anh đang dỗ mình như dỗ trẻ con, bật cười khe khẽ.
“Không cần đâu,” Cậu nói, “Chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên, không cần ép buộc.”
Lồ ng ngực Triệu Thanh Các và hơi thở của anh đều rất ấm áp. Trần Vãn túm lấy tay áo anh, trong lòng khẽ thở dài, hỏi: “Triệu Thanh Các, thực ra anh không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loi-hoi-dap-cua-keanu-reeves-thanh-minh-coc-vu/2705247/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.