Khi chiếc mũ được cởi ra, Hứa Tắc vô thức nheo mắt lại nhưng ánh sáng trong phòng thay đồ rất mờ, hoàn toàn không chói mắt.
Hứa Tắc không phải là người giỏi quan sát lời nói và biểu cảm, sau khi uống say càng thêm trì độn, nhưng theo bản năng cậu cảm nhận được cảm giác áp bức từ Lục Hách Dương, mặc dù tin tức tố của Lục Hách Dương đã được vòng tay kiểm soát rất tốt.
Chưa đợi cậu suy nghĩ kỹ, đầu ngón tay của Lục Hách Dương đã xẹt qua xương quai xanh của cậu, hơi dùng sức ấn vào lồng ngực cậu, ngón tay cách lớp áo phông ấn lên cơ bắp của Hứa Tắc.
“Vết thương lành chưa? Hôm nay thấy trận đấu của cậu kết thúc rất nhanh.”
Lục Hách Dương nhìn xuống tay mình, không nhìn Hứa Tắc, thanh âm cũng thấp khiến cho người ta cảm thấy mơ hồ.
||||| Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||
Hứa Tắc cẩn thận khắc chế hơi thở của mình, trả lời: “Đã lành rồi.”
“Xin lỗi.” Lục Hách Dương đột nhiên nói.
Hứa Tắc lập tức ngẩn ra, không hiểu tại sao anh lại xin lỗi.
“Chưa nói với cậu một tiếng đã mang Hạ Dư đến nói chuyện với cậu, là tôi cân nhắc không chu đáo.” Lục Hách Dương ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như thường lệ, là dáng vẻ Hứa Tắc quen thuộc.
Tay anh buông xuống, tùy ý đặt bên eo Hứa Tắc.
“Không đâu.” Hứa Tắc lập tức lắc đầu, “Không sao cả.”
Dù sao bất kể khi nào Hạ Dư đến, câu trả lời vẫn sẽ giống như vậy.
Lục Hách Dương với tư cách là một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loi-muon-noi-troi-chang-dang/2608249/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.