Thứ bảy, Hứa Tắc từ lúc tỉnh dậy đã bắt đầu nhíu mày, dư vị do rượu đem lại rất khó chịu, cậu từ từ bò dậy khỏi giường, cầm bộ quần áo sạch sẽ đi tắm.
Sau khi gột rửa mùi rượu trên người, Hứa Tắc cúi đầu đứng trước gương vừa đánh răng vừa cố gắng xâu chuỗi lại ký ức tối qua.
Đang đánh răng, Hứa Tắc đột nhiên dừng lại, bàn chải đánh răng rơi khỏi tay cậu.
Nếu như nhớ không nhầm, tối qua cậu đem cơ thể nồng nặc mùi rượu thơm lên má Lục Hách Dương.
Hứa Tắc sững sờ đứng đó, thậm chí còn không dám nhớ lại biểu tình của Lục Hách Dương sau đó, hoặc là đã nói gì, cậu thà tự mình cắt đứt hoàn toàn.
Đối với cậu mà nói, không còn hành vi bốc đồng và tự huỷ nào hơn thế này nữa.
Nhưng rốt cuộc vì sao Lục Hách Dương lại cho cậu cơ hội như vậy?
Hứa Tắc cho rằng Lục Hách Dương không thể nào có ý đồ xấu, không nhàm chán đến mức sẽ dùng cách này trêu chọc cậu, nhưng cậu cũng thật sự khó có thể tưởng tượng Lục Hách Dương sẽ xuất phát từ đồng cảm mà cho cậu ba cơ hội để làm bất cứ chuyện gì, logic kiểu này không thể thành lập được.
Cậu đứng tại chỗ cúi đầu rất lâu, cuối cùng cũng cầm bàn chải đánh răng lên đánh răng cho sạch.
Hứa Tắc thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, mua bữa sáng ở quán ăn sáng ven đường, trên đường đi đến trạm xe buýt đã ăn xong.
Đợi khoảng bảy tám phút, xe buýt đến, Hứa Tắc lên xe.
Trên đường đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loi-muon-noi-troi-chang-dang/2608250/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.