Từ trận của Vương Dịch và Hàn Mộ Ngọc, cũng không còn trận nào thú vị nữa. Cứ làng nhàng như thế, đến bảng tám.
Năm nay cả 7 gia tộc đều tham gia, nhưng không phải con cái thế gia nào cũng góp mặt. Tỉ như vị Lục nhị công tử Lục Cảnh Thần không giỏi võ, nhưng nói đến văn, thì đám trẻ thời này, không ai bằng hắn.
Bảng tám là bảng của Hắc Viêm Doanh. Hắn vì đấu với mấy đối thủ yếu mà tâm trạng không vui hẳn. Mặt thì xị ra, thỉnh thoảng còn ngáp ngắn thở dài, tỏ thái độ rất khinh thường đối thủ. Nhưng đến trận của hắn với vị công tử Trang gia Trang Vũ Khánh, thì mọi chuyện cỏ vẻ khác đi.
Hắn vẫn như thế, cầm cây Vạn Phiến hết tránh thì đánh, đòn đánh cảm tưởng không có tý sức lực nào thế nhưng đối thủ vẫn ngã như ngả rạ. Đến lượt Trang Vũ Khánh, ban đầu thì vẫn như thế, nhưng chẳng biết vị công tử này ăn phải cái gì, mà có thể đạp một cước thẳng vào ngực Hắc Viêm Doanh, khiến hắn loạng choạng. Dưới đài ồ lên. Cao Lãng, lúc này đã ra khỏi phòng nghỉ, nói với Lục Cảnh Thần: “ Huynh cảm thấy tên đối thủ của họ Hắc là thực lực có, hay là điên lên vì thái độ của hắn?”
Lục Cảnh Thần ngẫm nghĩ: “ Chưa đủ để xác minh.”
Hàn Mộ Ngọc không quan tâm, nàng vẫn đang sợ, sợ có ngày, nàng giết người vô tội.
Lãnh Dạ Mạc liếc sang thấy biểu cảm của nàng, nhàn nhạt mở miệng: “ Đừng lo lắng. Không cần sợ quá. Qua thời gian, ắt sẽ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-gio/418132/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.