À! Ra đó là Nghiêm tông chủ! Được lắm, được lắm, ta ghi thù với ông rồi đấy!
Hàn Mộ Ngọc ghé vào tai Hàn Trường: “ Muội ra ngoài chút, được không?”
“ Được, nhưng mà cẩn thận, đừng để người ta biết. Nhớ về trước giờ khai mạc đấy.”
Nàng gật đầu, rón rén ra khỏi đại điện.
Khí trời thoáng mát làm người ta thấy sảng khoái hẳn ra. Tự nhiên nàng nghe một giọng nói lạ: “ Vị này, hẳn là Hàn cô nương đi?”
Nàng giật mình, theo bản năng quay về nơi có tiếng gọi. Đó là một nam tử, khá trẻ tuổi, tóc cột cao giống như Hàn gia, nhưng trên trán không đeo băng, trang phục màu tím than, ngay lập tức nhận ra là ai. Ngoài ra, bên cạnh còn đi cùng một người, khá giống Lục Hành Chu.
“ Hai vị là?.”
“ Lục gia Lục Cảnh Thần.”
“ Cao gia Cao Lãng”.
Nàng cũng rất khách khí: “ Hàn gia Hàn Mộ Ngọc.”
Rất đàng hoàng, lịch sự.
“ Chẳng lẽ tiếp đãi của Lục gia không tốt, khiến cô nương không vừa ý, nên ra ngoài?” Lục Cảnh Thần hỏi
Nàng cười: “ Vậy Lục công tử cùng Cao công tử cũng như vậy à?”
Cao tam công tử - Cao Lãng là một thiếu niên rất nổi tiếng, vì độ “quậy” của hắn. Không ít lần bị người ta vác gậy đòi đánh đến tận Cao gia, bị người ta kêu giời kêu đất, bắt đền không biết bao nhiêu lần, hóa đơn gửi về Cao gia nhiều không kể xiết. Đi học thì là đứa cứng đầu cứng cổ nhất lớp, thầy cô nói không bao giờ chịu nghe. Mấy chuyện trong sách thì chẳng thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-gio/418140/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.