Một ngày này, Du Vân đứng trên đỉnh núi tay cầm Lưu Tinh Kiếm, bỗng nhiên hắn giơ thanh kiếm lên, thanh kiếm ngâm khẽ, trên thân kiếm phát ra từng đợt kiếm khí, Du Vân bỗng nhiên một kiếm chém ra, kiếm khí bay xẹt mà ra ngưng tụ thành một thanh phi kiếm may bay thẳng đến vách đá trước mặt.
"Xẹt!"
"Oanh!"
Trên vách thình lình xuất hiện một cái khe hở sâu một trượng, Du Vân thu lại kiếm mà nhíu mày, uy lực một kiếm vừa nãy rất nhỏ bé, hắn ngồi xếp bằng tại chỗ mà tiếp tục nghiên cứu bộ kiếm pháp này tìm những chỗ sai của một kiếm lúc nãy. Mỗi lần nghiên cứu xong thì hắn lại đứng lên mà tiếp tục thi triển kiếm pháp.
Hai tháng sau, Du Vân đứng trước mặt vách đá lúc trước, hắn nhấc tay lên, trong tay cầm Lưu Tinh Kiếm mà chém ra một kiếm thật nhanh.
"Xẹt!"
"Ầm!"
Vách đá bị phi kiếm chém làm nổ tung thành nhiều mảnh, chỗ bị chém vào thì sâu đến mấy trượng, Du Vân thấy vậy mới thỏa mãn, một thanh kiếm khí đã như thế, nếu chém ra nhiều thanh cùng chém vào một chỗ thì uy lực như thế nào khỏi cần nói cũng biết.
Tiếp đó là thời gian Du Vân luyện tập chiêu thứ nhất, đã chém ra được một thanh kiếm khí thì chém ra hai thanh cũng dễ dàng hơn nhiều, mỗi lần hắn đều tiến bộ hơn, kiếm khí chém ra càng nhiều hơn, uy lực cũng lơ2tn hơn.
Nửa năm sau, Du Vân bay lên không trung sau đó tay phải cầm kiếm chém mạnh về một ngọn núi nhỏ, mà một kiếm này chém ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-ngao-thuong-khung/515295/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.