CHƯƠNG 797
Không lâu sau, ba người về tới biệt thự.
Tống Vy dắt hai đứa nhỏ vào, nhưng lại nhìn thấy một vali hành lý đặt trong phòng khách.
Dì Vương đứng ngay bên cạnh vali hành lý gọi điện thoại, cũng không biết người đầu bên kia điện thoại nói gì mà bà gật đầu liên tục: “Vâng, tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ cho người mang qua.”
Nói xong bà liền cúp điện thoại, vừa mới quay người liền nhìn thấy Tống Vy và hai đứa nhỏ.
“Mợ chủ, mợ về rồi.” dì Vương bỏ lại điện thoại vào túi quần, cười nói.
Tống Vy gật đầu, sau đó ánh mắt cô rơi xuống vali hành lý bên cạnh bà: “Dì Vương, đây là của cô Lâm sao?”
Lâm Giai Nhi muốn chuyển đi sao?
Nghĩ đến tính khả năng này, trong lòng Tống Vy vui sướng kích động.
Nhưng cô không nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của dì Vương.
“Không phải ạ.” Dì Vương lắc đầu nói: “Đây là… là của cậu chủ.”
Sắc mặt Tống Vy biến đổi, niềm vui trong lòng lập tức như bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống, lạnh đến mức cô không nhịn được phải run rẩy, thật lâu sau cô mới tìm về giọng nói: “Của Đường Hạo Tuấn?”
“Vâng.” Dì Vương gật đầu.
Tống Vy mím môi, cô như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Tống Dĩnh Nhi không hiểu vali hành lý này đại diện cho điều gì, nhưng Tống Hải Dương lại rất rõ ràng.
Cậu siết chặt nắm đấm: “Bà Vương, chú Đường muốn dọn ra ngoài sao?”
Dì Vương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/2364256/chuong-797.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.