Chương 1255
Tống Vy thở dài: “Bởi vì món đồ bên trong chiếc hộp không phải thứ trẻ con nên thấy, là trò đùa ác của người khác.”
Tống Hải Dương chớp mắt: “Tại sao mẹ biết?”
Khóe môi Tống Vy giật giật, vốn dĩ còn định giấu luôn chuyện ngày hôm qua nhưng xem ra bây giờ không thể không nói.
Tống Vy xoa tóc cậu: “Bởi vì hôm qua mẹ cũng nhận được một cái như vậy.”
Thì ra là thế.
Tống Hải Dương chợt hiểu, không còn giận nữa.
“Vậy hôm qua mẹ thấy gì?” Cậu lại hỏi.
Tống Vy nhìn gương mặt ngây thơ của cậu, không nói gì mà chỉ kéo tay Tống Hải Dương qua, viết bốn chữ trong lòng bàn tay cậu.
Tống Hải Dương trừng to mắt, gương mặt nhỏ trắng bệch, hiển nhiên đã bị dọa.
Tống Vy nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực: “Vốn dĩ mẹ không định nói cho con nghe, sợ con sợ nhưng không ngờ hôm nay mẹ vẫn nhận được bưu phẩm, còn bị các con nhìn thấy, thế nên mẹ chỉ có thể nói cho con nghe.”
“Mẹ ơi, rốt cuộc là ai làm?” Tống Hải Dương tựa đầu lên vai cô, khuôn mặt nhỏ vô cùng tức giận.
Tống Vy vỗ lưng cậu: “Là Lâm Giai Nhi.”
Con ngươi Tống Hải Dương rụt lại, rời khỏi ngực cô, hai tay nhỏ siết chặt, cơ thể run rẩy: “Là cô ta!”
Cậu cắn chặt hàm răng, trong mắt đầy hận thù.
Tống Dĩnh Nhi thì bị cái tên này dọa khóc.
Một lần đó, Lâm Giai Nhi đã để lại bóng ma và nỗi sợ ở trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/2365055/chuong-1255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.