CHƯƠNG 1792
Cũng tức là, cô đã vẽ thiết kế của các loại đề mục, những bản không hài lòng thì để đăng ở tài khoản này giữ làm kỷ niệm.
Cho nên Giang Vân Khê rất có khả năng, ở trong đề mục tiếp theo, tiếp tục dùng trộm thiết kế của cô.
Nếu thật sự là như vậy, cô tuyệt đối sẽ không tha cho Giang Vân Khê.
Những thiết kế này, tuy cô không sử dụng, nhưng cũng là tâm huyết của cô, vắt óc vẽ ra, cho dù cô không dùng, cũng sẽ không lấy cho người khác làm công cụ nổi danh.
Nghĩ vậy, mắt của Tống Vy nheo lại, sau đó gập máy tính lại, xoay người ra khỏi phòng sách.
Bây giờ tức những chuyện này cũng vô dụng, dù sao Giang Vân Khê không ở trước mặt, tiếp theo mới khiến Giang Vân Khê phải gánh chịu.
Cô muốn cho Giang Vân Khê biết, đồ của người khác không phải là thứ cô ta có thể lấy.
Nếu đã lấy thì phải trả cái giá tương ứng!
Một đêm trôi qua, ngày hôm sau, Tống Vy là bị tiếng gõ cửa đánh thức, và kèm theo tiếng của Trần Châu Ánh: “Vy Vy, dậy chưa?”
Tống Vy nghe thấy tiếng của Trần Châu Ánh, đầu tiên là nhíu mày, sau đó mở mắt ra, quay đầu về phía cửa, giọng nói còn mang theo ý ngái ngủ rõ ràng: “Chưa, sao vậy?”
Tiếng gõ cửa ngoài cửa dừng lại, chỉ còn lại tiếng nói chuyện của Trần Châu Ánh: “Vậy cậu mau dậy đi, sắp ăn sáng rồi, lát nữa còn phải tới nơi tổ chức cuộc thi.”
“Được,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/2365831/chuong-1792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.