Mặc dù trong bụng tatràn đầy nghi hoặc hận không thể nhéo lỗ tai hắn để hỏi cho rõ ràng,nhưng vẫn cúi đầu nhìn xuống phía mặt biển thì thấy Lăng Xương đang cầmtrong tay Thanh Phong kiếm dài ba xích sắp đâm vào Ly Quang, ta và NhạcKha đang ở khoảng cách xa như vậy, có muốn cứu cũng không kịp nữa, cảhai cùng kinh hoảng hét lên một tiếng, vội vàng lao xuống phía dưới.
Trong chớp mắt tay cầm kiếm của Lăng Xương chệch đi, nhẹ nhàng đâm lệch sangbên cạnh, Ly Quang vẫn đứng vững trên đỉnh sóng, ngay cả một lọn tóccũng chưa từng bị tổn hại.
Ta thở phào một hơi, lại tiến gần thêm một chút, quan sát tỉ mỉ bên dưới, chỉ thấy Ly Quang cười nhạt như lúcbình thường, áo bào trắng mạnh mẽ, cũng không có cảm giác đao kiếm đangbao vây quanh thân mình, ngược lại giống như đang bước chậm rãi trongsân vắng, dưới chân sóng biển cuồn cuộn, từng bước nở hoa. Môi nhẹ nhàng cất tiếng hát tựa như sóng biếc khẽ lay động, có một người đang dạochơi dưới ánh trăng, lại tựa như từng gợn sóng thanh thản rượt đuổinhau, không khí bình yên nói không nên lời khiến cho lòng người khôngthể nào nảy sinh ý đề phòng, chỉ cảm thấy đây là tất cả những gì mà bình sinh mình mong muốn.
Sau khi Lăng Xương chém xuống một kiếm thìchưa từng chém ra kiếm thứ hai, ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ không khỏi chỉ vào hắn cười nói: “Lăng Xương điện hạ đã mấy bữa chưa ăn rồi? Sao ngaycả thanh kiếm cũng vung không nổi?”
Nếu như lúc bình thường thìđương nhiên hắn sẽ bị những lời này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-phuong-tinh-truong/40221/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.