Manh mối duy nhất trong tay Trần Phong lúc này là mùi.
Mặc dù kẻ tu luyện tà môn hấp thụ sinh khi của bốn người bọn Chu Giai Nhan bỏ trốn rất nhanh, nhưng ông ta vẫn để lại mùi của mình.
Trần Phong đương nhiên đã nhớ kĩ mùi này, nếu gặp lại thì anh hoàn toàn có thể nhận ra được.
Giờ chỉ xem kẻ đó có gan xuất hiện lại ở vịnh Bột Hải không thôi, Trần Phong nghĩ bụng.
Sáng hôm sau, Trần Phong dậy đúng giờ.
Trận đua siêu xe hôm qua chỉ là món khai vị của Cúp Thánh Xe, phần hay thực sự vẫn là trận đua chuyên nghiệp hôm nay.
Đã gọi là trận đua chuyên nghiệp, thì người ra sân đương nhiên đều là tay đua chuyên nghiệp, trình độ của họ đa phần đều là hàng đầu hiện tại, hoàn toàn có thể đè bẹp mấy người con nhà giàu hôm qua.
Nhưng Trần Phong không quan tâm những việc này, suy nghĩ của anh lúc này đều là về người của Ngự Nữ giáo.
Sau khi đi một vòng trong đám đông, Trần Phong dần phát hiện có mấy người đáng ngờ.
Mùi tỏa ra trên người những người này gần như là y hệt với kẻ tu luyện tà môn Ngự Nữ giáo gặp sau núi hôm qua.
Trần Phong cau mày, cứ tưởng sau cú hù dọa của anh hôm qua, kẻ tu luyện tà môn Ngự Nữ giáo chắc phải sợ hãi rút khỏi vịnh Bột Hải, nhưng không ngờ, chúng căn bản chưa từng nghĩ đến việc bỏ chạy.
Có nghĩa chúng chắc chắn mình không làm gì được chúng sao?
Trong lòng Trần Phong không kìm được dâng lên sự lạnh lùng, nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-te/515258/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.