Thấy Lâm Lan vẫn đang đắn đo, Chương Hồng tiếp tục nói: "Cô Lâm, cô cũng không nghĩ thử xem, chỗ chúng cháu là đâu chứ?"
"Núi Ngọc Tuyền đó!"
"Chủ đầu tư của bọn cháu là Thẩm Hồng Xương, người giàu nhất Thương Châu đó!"
"Cô cảm thấy ông chủ Thẩm của bọn cháu sẽ bán nhà đã từng có người chết ra sao?"
"Cô cảm thấy ông chủ của bọn cháu sẽ thiếu tiền một ngôi nhà chắc?"
Chương Hồng liên tục hỏi hai câu, khiến Lâm Lan yên tâm hoàn toàn.
Đến cả Hạ Vệ Quốc cũng không nén nổi hoài nghi, có phải Trần Phong muốn ngăn Lâm Lan mua nhà nên mới nói vậy không.
Dù sao núi Ngọc Tuyền cũng là khu nhà cao cấp nhất Thương Châu, chủ đầu tư Thẩm Hồng Xương còn là người giàu nhất Thương Châu, sở hữu tài sản hơn ba mươi tỉ.
Hạ Vệ Quốc không cảm thấy, người như Thẩm Hồng Xương sẽ làm hỏng danh tiếng của mình vì một ngôi nhà hơn mười triệu.
"Giám đốc Chương, chị Phương, xin lỗi, em bị thằng vô dụng này làm hiểu lầm." Lâm Lan hít sâu một hơi, khom lưng, xin lỗi.
Sau đó chán ghét nhìn Trần Phong một cái, mắng: "Đồ vô dụng, còn không mau xin lỗi chị Phương và giám đốc Chương đi!"
"Xin lỗi?"
Mặt Trần Phong lạnh ngắt: "Sao con phải xin lỗi? Con sai cái gì?"
"Đồ vô dụng cậu, thế mà cậu còn dám nói mình không sai?" Lâm Lan nghiêm giọng nói, nghiến răng kêu ken két.
"Vì không muốn bỏ tiền cho tôi mua nhà, đến cả lời vớ vẩn như nhà từng có người chết cậu cũng nói được, cậu... cậu còn nói mình không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-te/515343/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.