Bên ngoài mưa to gió lớn, sao anh ta lại tới đây được?
“Anh không mang ô sao?” Vương Bồi đưa tay ra sờ quần áo của anh ta thấy đều ướt đẫm cả. Tên nhóc này cũng thật là, chẳng biết chăm sóc mình gì cả.
Ngao Du cười hắc hắc, xoa xoa đầu, cởi nhanh áo khoác xuống, “Có mang theo chứ, nhưng bên ngoài mưa to quá, gió lớn quá ướt hết cả người”
“Thế ô đâu rồi?”
“Ở dưới lầu ha” Anh ta nhún nhún vai, lấy tay vắt quần áo ướt, chẳng coi ra gì cả: “Đâu đâu cũng toàn nước hết. À, Vương Bồi Bồi, cô thấy khó chịu sao? Sao sắc mặt lại nhìn khó coi thế?” Lúc nói thì tay đã thò ra cầm lấy tay Vương Bồi, lông mày nhíu lại, “Sao tay vẫn còn lạnh thế?’
Tay Ngao Du thon dài lại ấm ấp, nắm chặt lại tựa như toàn bộ hơi ấm từ từ chảy dần vào tim làm cho Vương Bồi không nỡ nào rút ra. “Chuyện đó…”Cô lảng tránh ánh mắt anh ta, cố sức nói loanh quanh, “Hay cứ mang ô tới đi, nếu không tý nữa tan học người ta mặc kệ đó”
Ngao Du cười hì hì xoay người đi xuống lầu, khoảng mười giây sau lại “lọt tọt” chạy tới, ra sức vuốt nước, trên mặt vẫn tươi như hoa, “Vương Bồi Bồi à, cô không mang ô theo, tôi chờ cô tan lớp được không. Tý nữa chúng ta cùng về”
“Được rồi” Vương Bồi chớp chớp mắt, nghĩ ngợi bảo “Hay là anh theo tôi đi vào lớp học vậy” Văn phòng bên kia chính cô còn không muốn vào nữa, lần trước Ngao Du gây ra chuyện xấu làm Trần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-thai-tu-bao-an/375754/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.