Hạ Tuyển giống như một đứa trẻ đang giận dỗi nên bỏ nhà ra đi, chỉ muốn đi thật xa, y cũng không muốn làm theo sự an bài của Hạ Chấp Minh, thậm chí y còn muốn cứ một đường chạy thẳng là có thể rời khỏi Giang Châu, nhưng đáng tiếc sự thật lại không như vậy. Vì thế, y chỉ có thể tìm một khách sạn khác ở gần trường mà ở, nhưng đến một căn phòng y cũng không thể mướn——
Y vẫn chưa có thẻ căn cước.
Hạ Tuyển chỉ có thể ngồi xuống ghế đá gần công viên, đợi đến khi trời đã cũng tờ mờ tối mới lấy điện thoại ra, đến nó cũng sắp hết pin rồi, y nhấn một tin nhắn gửi cho Hạ Chấp Minh, sau đó chậm rãi đi tới địa chỉ khách sạn mà mới nhắn. Cũng may Hạ Chấp Minh đã nói qua với ông chủ khách sạn, lần này y đã có thể ở lại, nhưng đêm nay chắc là y không thể ngủ được rồi.
Giống y như ngày đầu tiên y đến Giang Châu, lăn lộn khó ngủ.
Lần đó y vốn có chút hưng phấn, mỗi giờ mỗi khắc y đều đang chờ đợi một cuộc sống mới. Mà lần này, Hạ Tuyển đã biết loại ý nghĩ kia là ngây thơ và xa xỉ đến chừng nào.
Cuộc sống mới không thuộc về y, ít nhất bây giờ không phải.
Sáng hôm sau, Hạ Tuyển nằm nhoài trên bàn phát lạnh, Thích Nhiên hung hăng vọt vào phòng, tay chống trên bàn Hạ Tuyển hỏi: "Tối hôm qua sao cậu không tới?"
Hạ Tuyển lúc này mới nhớ ra hôm qua đã hẹn gặp Thích Nhiên ở công viên trung tâm, y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-tham/1078972/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.