Hạ Tuyển nhắn tin xong thì cất điện thoại vào túi, sau đó đi theo Hạ Chấp Minh bước ra thang máy.
Hạ Chấp Minh đi vào phòng bệnh với y, Ngụy Tân Nhạc đang ngồi trên giường, lưng dựa vào gối, thấy Hạ Tuyển đi đến thì cười với y một cái rồi hỏi: "Tới sớm vậy, ăn cơm chưa?"
Hạ Tuyển chưa ăn, nhưng y vẫn gật đầu nói: "Đã ăn rồi."
"Bảo bối của chúng ta sau này hiểu chuyện giống Hạ Tuyển là tốt rồi." Ngụy Tân Nhạc nói.
Nghe vậy, Hạ Chấp Minh quay đầu lại nhìn Hạ Tuyển một cái, không tiếp lời mà nói với bà: "Cảm thấy mệt thì ngủ thêm một lúc đi."
Bà nở nụ cười nói: "Đã ngủ cả một ngày rồi, còn ngủ nữa chắc em thành đần độn luôn quá."
Hạ Chấp Minh lôi ghế ra ngồi xuống, lấy một quả táo Mỹ từ trong giỏ trái cây ra gọt vỏ. Ngụy Tân Nhạc nhìn ông làm không quen, trên mặt lại lộ ra chút ý cười.
Cảnh tượng như vậy, căn bản không cần đến sự tồn tại của Hạ Tuyển. Y không hiểu dụng ý của Hạ Chấp Minh khi kêu y đến đây ngày hôm nay, lẽ nào chỉ do ông ấy cảm thấy cần nên mình phải tới đây một chuyến để làm phông nền? Y cũng không cảm thấy lời nói của Ngụy Tân Nhạc chói tai chút nào, bởi vì bà ấy và y vốn cũng chẳng có bất kì quan hệ gì, bà nói cái gì cũng sẽ không làm Hạ Tuyển cảm thấy khổ sở, làm cho y cảm thấy trào phúng lại chính là ánh mắt của Hạ Chấp Minh. Mặc dù ông ấy nửa chữ cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-tham/1078973/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.