Cứ như vậy.
Diệp Thu ở cục cảnh sát nghỉ ngơi một ngày một đêm.
Bất quá, một ngày một đêm này miễn bàn anh đã dễ chịu thế nào.
Triệu Khôn Sơn sành ăn chăm sóc, lại còn bưng trà với cả rót nước.
Diệp Thu giống như đại gia, ngồi trên sô pha chờ hưởng thụ là được.
Trừ bỏ việc đi toilet anh phải tự mình đi, những chuyện khác, Triệu Khôn Sơn đều giúp anh sắp xếp hết rồi.
Làm thế này hình như anh không phải là bị bắt tới đồn cảnh sát điều tra, mà càng giống như là tới hưởng phúc vậy.
Nói thật, nếu không phải trong lòng Diệp Thu nhớ thương bà xã mình, thì đã hơi không muốn đi nữa rồi.
Nếu để cho Hàn Tiêu Tiêu biết được suy nghĩ trong lòng Diệp Thu, phỏng chừng cô sẽ tức đến hộc máu.
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Sáng hôm sau.
Vành mắt Hàn Tiêu Tiêu đen như gấu trúc đi tới văn phòng cục trưởng.
Mà sắc mặt cô, che kín mất mát và không cam.
Rõ ràng là cô không tìm được bất kỳ bằng chứng gì, chỉ có thể thả người.
Triệu Khôn Sơn vì làm Diệp Thu hài lòng, còn cho Hàn Tiêu Tiêu một cái trừng phạt, yêu cầu cô về nhà biết bản kiểm điểm, nghiêm túc kiểm điểm lỗi sai mà mình đã phạm.
Còn việc này, cũng chỉ có thể dừng ở đây.
Ánh mắt Hàn Tiêu Tiêu như muốn giết người.
Diệp Thu nghênh ngang rời khỏi cục cảnh sát...Đi đến trạm xe buýt công cộng ở ngoài cục cảnh sát.
Lúc đầu Diệp Thu muốn đi xe công cộng về nhà.
Nhưng anh cẩn thận nghĩ một chút,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-than-o-re/645731/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.