Dưới con mắt của tất cả mọi người.
Diệp Thu bình thản dùng bút chì vẽ tranh lên tờ giấy ăn.
Nhưng mà, anh vẽ khác với người bình thường.
Người bình thường đều là vẽ từng nét một, rất chậm rất nghiêm túc.
Còn Diệp Thu vẽ tranh, trông rất tùy ý, không nghiêm túc một tí nào, vẽ rất là nhanh giống như thể là đang vẽ bậy vậy.
Hơn nữa tranh mà anh vẽ là phác họa người, mà phác họa thì chú trọng vào tả thực, phải quan sát người mẫu liên tục mới có thể vẽ ra được từng chi tiết, hiện lên chân thực.
Nhưng Diệp Thu toàn cúi đầu từ đầu tới cuối, đến nhìn cũng không nhìn Lâm Thanh Nhã một cái.
Điều này làm cho mọi người càng nhìn Diệp Thu với ánh mắt coi thường.
Bởi vì như bọn họ thấy thì rõ ràng Diệp Thu không biết vẽ phác họa, hoặc là anh đã bỏ cuộc rồi.
Mọi người đều lắc đầu, thậm chí còn chẳng buồn xem Diệp Thu đã vẽ cái gì rồi.
Bọn họ nghĩ, phế vật như Diệp Thu chắc là chẳng vẽ nổi cái gì ra hồn đâu.
Vì vậy, bọn họ chỉ cần đợi xem Diệp Thu xấu mặt là được rồi.
Cứ như vậy.
Khoảng ba phút đồng hồ trôi qua.
Diệp Thu đột nhiên dừng bút, anh lật ngược khăn giấy và vỗ xuống bàn một cái.
Thấy thế.
Capucci lập tức sáng mắt, cười lạnh hỏi: "A?
Sao không vẽ nữa?"
"Vẽ xong rồi."
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Vẽ xong rồi á?"
Capucci và tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Nhưng mà chẳng mấy chốc mọi người đều cười.
Bọn họ đoán, Diệp Thu chắc chắn là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-than-o-re/645832/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.