"Rầm" một tiếng, cửa nhà bị đóng sầm lại, mẹ và chị tôi rời đi.
Bên ngoài, tiếng pháo nổ lúc xa lúc gần, càng làm bầu không khí yên lặng trong nhà trở nên đáng sợ.
Tôi bị mẹ đánh đến đầu tóc rối bời, ngồi phịch xuống sàn, nức nở không ngừng.
Bố đỡ tôi đứng lên, lau nước mắt trên mặt tôi, giọng mơ màng như đang mộng du:
"Tiểu Hà, con nói cho bố biết, Cư Diên thật sự bắt nạt con sao?"
"Con... không biết..." Nước mắt lau rồi lại rơi, tôi lắc đầu nguầy nguậy: "Con không biết..."
Trong đầu tôi chỉ còn vang vọng những lời mắng của mẹ.
Bà mắng tôi độc ác, không biết xấu hổ.
Bà nói tôi không bằng chị, nói tôi ghen tị.
Bà nói không cần tôi nữa...
Bố đưa tôi về phòng, không đánh cũng không mắng, chỉ khẽ vuốt tóc tôi để lại một câu: "Con cứ bình tĩnh lại trước đã."
Rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Sau đó, bố gọi điện cho mẹ. Vì hạ giọng rất thấp nên tôi không nghe rõ, chỉ lờ mờ nghe được mấy câu:
"Bà phải hỏi cho rõ."
"Không thể cứ thế bỏ qua."
"Tôi tin Tiểu Hà."
"Trước khi chuyện này sáng tỏ, tôi sẽ không đồng ý hôn sự này."
Cúp máy, bố bắt đầu thu dọn những viên ngọc trai rơi trên sàn, rồi vào bếp loay hoay nấu nướng.
Chẳng bao lâu sau, ông gõ cửa phòng tôi, giọng bình thản như thường: "Tiểu Hà, ra ăn cơm đi, bố làm cho con ít bánh trôi sữa này."
Nghe ông nói vậy, tôi càng đau lòng hơn.
Rõ ràng tôi có một người bố thương tôi đến thế, tại sao tôi luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/2937195/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.