Xảy ra chuyện này rồi, chẳng ai còn tâm trạng ăn Tết nữa. Bố mẹ Yến ngồi cùng bố mẹ tôi đến tận trời tối mới chịu về.
Mẹ tôi chửi Vân Trang đến khản cả giọng, ngồi phịch trên sofa tu nước ừng ực.
Bố thì mệt mỏi ngồi một góc, một tay chống trán, không nói một lời.
Mẹ kế xuất hiện quá bất ngờ khiến họ vẫn chưa hoàn hồn.
Còn tôi, vốn đã chạm mặt Vân Trang vài lần. Lúc đầu nghe tin mình là con ruột của bà ta, quả thực vô cùng chấn động, nhưng giờ thì cũng đành chấp nhận.
Không khí trong nhà nặng nề, tôi chủ động mở miệng: "Bố mẹ muốn ăn gì? Để con nấu."
Mẹ nhìn tôi, lại tỏ vẻ khách khí hiếm thấy: "Con thích ăn gì thì ăn, đừng để ý tới mẹ."
Bố đứng dậy, gắng nặn một nụ cười: "Để bố làm đi, mình ăn mì gà hầm nhé?"
"Vâng, được ạ."
Chúng tôi một trước một sau đi vào bếp. Bố nhóm lửa đun nước, còn tôi ào ào rửa giá đỗ.
Xong việc rồi chẳng có gì làm, tôi vẫn lượn lờ quanh ông.
Bố im lặng một lúc lâu rồi nói: "Tiểu Hà, mẹ ruột của con ... con đừng oán hận bà ấy. Hồi đó bà ấy thật sự rất khổ, ngay cả bản thân còn chẳng nuôi nổi, huống hồ là nuôi con. Vì thế mới đành gửi con lại cho chúng ta..."
Tôi đáp gọn lỏn: "Bố, mọi chuyện qua rồi. Nước sôi rồi, thả mì đi ạ!"
Bố tôi hiền quá, chuyện gì cũng tìm cách tha thứ. Để ông phải thay cái người sinh rồi bỏ con kia biện hộ, chẳng phải quá bất công cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/2937278/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.