Cư Diên đã không bắt tôi đền cái vòng ngọc là may lắm rồi. Mở miệng vay tiền anh, tôi thật sự không nói nổi.
Vân Trang bệnh nặng như vậy, nếu vừa mở mắt ra tôi đã hỏi vay tiền thì tôi có còn là người không?
Nghĩ đến những ngày qua, chắc bà biết rõ mình chẳng còn bao nhiêu thời gian nên mới nhiều lần tìm tôi, muốn tôi bầu bạn thêm với bà. Vậy mà tôi lại chẳng mấy khi cho bà sắc mặt dễ chịu.
Đúng, tuyệt đối không thể vay tiền bà.
Tiền của bà là của Cư Bảo Các, không phải của tôi.
Tôi nhớ lúc trước anh họ cả vì ham cờ bạc mà xoay được khối tiền từ vay online và thẻ tín dụng. Nếu tôi và Yến Lạc cũng làm thế, rồi bán căn nhà đi, nhờ thêm họ hàng bạn bè chắc cũng gom góp được.
Bác cả và bác dâu bây giờ một tháng cũng kiếm được hơn một vạn, tôi và Yến Lạc còn trẻ, anh ấy lại thông minh, chắc chắn chẳng mấy chốc sẽ kiếm lại được tiền.
Nghĩ tới đó, tôi thấy nhẹ lòng hơn, đối diện với Vân Trang cũng không còn áy náy như trước.
Tôi khuyên Cư Diên đi nghỉ ngơi, nhưng anh không đi.
Tôi thì gắng không nổi nữa, đành ra chiếc giường sofa sau vách ngăn nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Trong nhà liên tiếp xảy ra biến cố, tôi thật sự chẳng còn sức để đau lòng thêm.
Về chuyện tại sao Cư Diên bỏ cả công việc để ở đây chăm Vân Trang, rốt cuộc quan hệ của hai người thế nào, tôi cũng không còn tâm trí để dò hỏi.
Tình yêu hay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/2937300/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.