Tôi không để ai đi cùng, tự mình đến đồn công an lấy lại chiếc vòng, rồi bắt xe đến khu thương mại nơi trước đây Cư Diên từng mua rèm cửa.
Đó là một khu thương mại cao cấp, các tiệm trang sức cũng quy củ hơn, chắc có thể bán được giá hời.
Nhưng tôi đã nghĩ sai.
Chiếc vòng từng bị bán tháo với giá mười vạn, vậy mà hỏi mấy cửa tiệm trang sức chẳng tiệm nào trả quá năm vạn!
Họ còn yêu cầu tôi đưa hóa đơn mua hàng và giấy giám định, không có thì mặc sức ép giá.
Tôi đi một vòng, chiếc vòng ngọc đã được bàn tay tôi ủ ấm.
Thôi, không bán nữa.
Năm vạn đối với nhà họ Yến chẳng khác nào muối bỏ biển, lại còn nợ Cư Diên một ân tình.
Chi bằng sớm trả lại, dứt khoát một lần, sau này không nghĩ tới nữa.
Sợ vòng bị mất, tôi không dám gửi bưu điện, nghĩ Cư Diên chắc vẫn chưa tan ca, bèn gọi điện cho anh.
Chờ rất lâu, ngay lúc tôi định gác máy thì đầu bên kia mới bắt máy: "Có chuyện gì?"
"Anh Cư Diên, là tôi. Vòng tìm được rồi, anh đang ở công ty phải không? Tôi mang đến cho anh."
Anh nói: "Không ở."
"À? Thế khi nào anh đến công ty?"
Anh nói: "Anh đang ở Vân Thành, bà ấy bệnh rồi."
Tôi theo bản năng muốn hỏi ai bệnh, nghĩ lại, người duy nhất để anh gọi là "bà ấy" chẳng phải chỉ có Vân Trang sao!
Anh đã đến Vân Thành, chẳng phải là vì Vân Trang bệnh rất nặng sao?
Tôi hoảng hốt: "Dì Vân bị sao vậy?"
Cư Diên hỏi ngược lại:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/2937299/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.