Bác Trương dỗ Cư Bảo Các đi ngủ, nhưng Cư Bảo Các ôm chặt lấy tôi, nhất quyết không buông.
Tôi nói: "Bác Trương, tối nay để cháu trông Bảo Cách cho, bác về nghỉ đi. Ngày mai còn nhiều việc phải nhờ bác."
Bác Trương không ngờ tôi lại nói vậy. Thấy Cư Bảo Các không phản đối, bà cảm ơn rồi sắp xếp cho tôi ngủ trong phòng của nó, còn mang quần áo của Vân Trang cho tôi thay.
Bà cũng đã ngoài bốn mươi, năm mươi. Mấy ngày nay túc trực trong bệnh viện, lại phải trông Cư Bảo Các suốt, tối nay vừa nghe tin Vân Trang mất, quả thật đã gắng hết sức.
Thái độ của Cư Diên đã dọa Cư Bảo Các, thằng nhóc vừa khóc vừa mè nheo nửa tiếng mới chịu ngủ.
Đợi nó ngủ say, tôi chui vào phòng tắm nhỏ được thiết kế riêng cho Cư Bảo Các, dùng vòi sen nhỏ tẩy rửa cơ thể mình thật mạnh.
Ngủ cùng thằng nhóc, một là vì thấy nó mất mẹ thật đáng thương, hai là tôi không muốn ở một mình trong ngôi nhà xa lạ này.
Tôi sợ Cư Diên lại tìm tới.
Lúc nãy, trong điện thoại không nghe thấy tiếng tôi, Yến Lạc tưởng tôi ngủ rồi, còn tưởng tôi lỡ tay chạm màn hình nên mới bắt máy. Anh tự lẩm bẩm một mình, trút hết những suy nghĩ chôn sâu trong lòng.
Tuy anh Khởi còn sống sót, nhưng về nước chắc chắn phải nằm viện, điều trị, chăm sóc... tất cả đều không phải con số nhỏ.
Bố mẹ Yến Lạc đã lớn tuổi, lại mất đi căn nhà, không biết còn phải vất vả bao nhiêu năm nữa.
Anh là lao động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/2937306/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.