Sáng sớm hôm sau, Cư Diên ra ngoài lo liệu việc tang lễ, để chúng tôi ở nhà thu dọn đồ đạc của Vân Trang.
Ông cụ Cư mất từ giữa năm ngoái. Hôm tôi và Nguyên Tố đi tham quan Vân Đại, Cư Diên bảo về nhà có việc chính là lo hậu sự cho ông ta.
Mới chết được một năm, mà dấu vết của ông cụ trong nhà đã bị xóa sạch, xem ra ông ta cũng chẳng được ai ưa.
Vân Trang không ở phòng ngủ chính mà ở phòng khách, diện tích không lớn, bày biện cũng rất thanh nhã.
Bác Trương nói sau khi ông cụ Cư mất, Vân Trang chưa từng bước vào phòng ngủ chính, bình thường chỉ có Cư Diên về nhà mới ngủ ở đó.
Phòng bà ấy tuy nhỏ, nhưng lại có một gian thay đồ riêng, được sắp xếp chẳng khác gì cửa hàng cao cấp, treo đầy hàng hiệu, nghe nói đều do ông cụ Cư sắm cho.
Bác Trương mở một cánh cửa ẩn. Bên trong là một kho nhỏ, hai giá treo cao chạm trần treo đầy quần áo, phía đối diện là tủ kính bày mũ nón, giày dép, trang sức.
"Tiểu Hà, mấy thứ này đều là phu nhân mua cho cháu. Cư Diên nói bất kể trang sức nào của phu nhân, chỉ cần cháu thích thì cứ lấy, để bác tìm vài cái rương cho cháu đựng."
Tôi nhìn thấy chiếc áo lông vũ trắng toát và sợi dây chuyền Thiên Nữ.
Kéo một ngăn tủ ra, bên trong xếp cả chục chiếc q**n l*t.
Đúng là cái nhãn hiệu tôi thích nhưng không đủ tiền mua.
Tôi khẽ vuốt q**n l*t, mắt ươn ướt.
Lúc này, Cư Bảo Các bước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/2937307/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.